Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 785: Cảm Ngộ Hồng Thủy

Vương Triệt nói:
"Tiếp xuống mi cần ngưng tụ Thủy Hồn Nguyên! Thức tình thủy linh so với hai loại kia sẽ là năng lượng sinh mệnh tương đối xa lạ với mi."
"Muốn từ bên trong thiên địa lĩnh ngộ ra thủy linh chi lực thì đối với mi mà nói, coi như tiến vào không gian mộng cảnh thì mi cũng vô pháp học được quá nhanh."
"Hiện tại cơn hồng thủy này chính là thủy linh chi lực do thiên địa tạo thành."
Quan sát thiên địa đại thế sẽ có trợ giúp cho hồn sủng lĩnh ngộ tu luyện.
Ví dụ như để tu luyện cho Hồn kỹ hệ thủy tiến cấp thành Hồn kỹ ngàn năm hoặc là Hồn kỹ vạn năm.
Bản thân đều là một loại lĩnh ngộ.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào tu luyện thì chỉ có thể tăng lên độ thuần thục.
Còn để lĩnh ngộ thì cần dựa vào ngộ tính và cơ duyên.
Có chút ít hồn sủng có ngộ tính thấp nhưng cơ duyên không tệ, do đó đã thông qua việc tự mình trải nghiệm để quan sát đến thiên địa đại thế, từ đó trong thời gian ngắn liền có thể đem Hồn kỹ ngàn năm lĩnh ngộ thành Hồn kỹ vạn năm.
Loại ví dụ này cũng không phải là không có.
Bình thường các trường học sẽ cổ vũ học sinh vào các ngày nghỉ hãy đi ra ngoài lịch luyện.
Mỗi tuần các trường học đều sẽ sắp xếp cho học sinh đi ra ngoài hoạt động khóa để lịch luyện cũng là do nguyên nhân này.
Vương Triệt hỏi: "Hồn kỹ Dòng Lũ của mi so với cơn hồng thủy này thì mi cảm giác như thế nào?"
Lục Mao Trùng ngượng ngùng mà cúi đầu xuống vì nó cảm thấy Hồn kỹ Dòng Lũ của mình cực kỳ rác rưởi.
Nói cho đúng là hoàn toàn không thể so sánh.
Lục Mao Trùng thi triển ra Hồn kỹ Dòng Lũ thì nhiều lắm chỉ xem như một dòng suối nhỏ.
Độ thuần thục của nó có kéo căng cực thì cũng không thể sánh nổi với hồng thủy hiện tại đang đánh thẳng vào thành Lâm Hải, có thể tóe lên bọt nước cuồn cuộn cao hơn trăm mét.
Nếu hồn kỹ ngàn năm Hải Lưu có độ thuần thục max thì cũng có khả năng mạnh mẽ hơn hồng thủy này, nhưng phạm vi cũng không lớn như thế.
Chỉ có hồn kỹ vạn năm Thần Quang Thủy Khiếu mới có thể nhẹ nhõm làm được.
Nhưng cơn hồng thủy này cũng chỉ là dư ba của cơn sóng thần kia mà thôi.
Một chút dư ba của sóng thần liền có thể nhẹ nhõm tạo thành uy lực của hồn kỹ vạn năm.
Cho nên Hồn thú gây nên cơn sóng thần này sẽ có cấp bậc sẽ từ mười vạn năm tu vu hồn lực trở lên.
Vương Triệt chỉ vào bốn phía, nói:
"Nhìn nhiều vào mà lĩnh ngộ! Cái này so với khi mi ở tại bên trong không gian mộng cảnh sẽ chân thực hơn! Ngày mai hẳn là hồng thủy sẽ cấp tốc giảm xuống."
"Mi suy nghĩ một chút, nếu mi nếu có thể lĩnh ngộ ra chiêu ‘hải lưu’, hoặc là Hồn kỹ vạn năm Thần Quang Thủy Khiếu, hay là đạt đến mười vạn năm tu vi hồn lực, như vậy những cơn hồng thủy này đối với mi mà nói sẽ không tính là gì!"
Lục Mao Trùng liền gật đầu mà nhìn xem bốn phía, trong chốc lát nó đã bị Vương Triệt nói đến tâm tình bành trướng.
Vương Triệt cũng phóng ra Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo, để bọn chúng và Lục Mao Trùng cùng nhau quan sát hồng thủy ngập tràn bốn phía.
Nhất là Hùng Bảo, đoán chừng ngay cả Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực cũng đều chưa thấy qua mấy con.
Ba đứa nhóc cùng nhau ngắm nhìn hồng thủy phương xa rồi trao đổi.
"Tư (sớm muộn sẽ có một ngày ta đánh ra một kiếm khai thiên, để từ bên trong những cơn hồng thủy này bổ ra một đầu sinh tử chi lộ!)"
"Ti ngô (Ta sẽ há miệng ra và ngay cả Thiên Hà Chi Thủy cũng đều có thể bị ta hút khô! Chỉ nhiêu đây thì coi là cái gì?) "
"Ti ngô (Ta phun lửa một phát là ngay cả vạn dặm hồng thủy cũng đều bị ta trực tiếp làm cho bốc hơi! Chỉ nhiêu đây thì coi là cái gì?) "
"Ti ngô (Ta lại há miệng phun trào ra năng lượng sinh mệnh, làm cho đại địa chấn động, vạn vật khôi phục! Chỉ nhiêu đây thì coi là cái gì?) "
"Tư (Đại ca lợi hại!) "
"Grao... (Ta... Ta... Ta...) "
Hùng Bảo chỉ biết lắp bắp kêu ngao ngao vài tiếng, nó cảm giác hai vị đại ca của nó đều thật trâu bò... Trong chốc lát, cả ba vậy mà đã nói đủ thứ lời nói.
Lục Mao Trùng đã nhìn qua quá nhiều cố sự, nên nó có thể nói ra một đống.
Nó lại lấy ra đồ ăn vặt phân chia cho Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo, cả ba vừa ăn và vừa khoác lác với cảm ngộ.
"Ti ngô! (Hùng Bảo, ta sẽ dạy cho mi! Đến lúc đó mi chỉ cần một quyền là có thể phá thiên, không cần cái gì loè loẹt mà hồng thủy ngập trời kia đều bị mi dùng một quyền hủy diệt! Nghe đại ca là chuẩn không sai!)"
Lục Mao Trùng kêu lên vài tiếng đối với Hùng Bảo.
Hùng Bảo lập tức gật đầu kêu lên: "Grao grao grao! (Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng miêu tả không ra! Đại ca thật lợi hại!) "
Được làm đại ca nên Lục Mao Trùng liền cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ cực kỳ thông minh và rất trâu bò.
Vương Triệt: "..."
Nghe ba đứa nhóc này nói bậy cũng thật thú vị.
Vào lúc này, Vương Triệt nhìn thấy vị Hồng trưởng quan kia cũng đang đứng cách đó không xa, và ông ta đang nhìn ra xa xăm, ánh mắt dường như có chút lo lắng.
Vương Triệt hơi động trong lòng, nhưng vẫn chưa đi qua đó.
Vào ngày thứ hai, hồng thủy đã lui đi không ít.
Nhìn qua đã hơi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thậm chí bầu trời cũng đã bắt đầu tản ra ánh nắng, tại nơi xa cũng không còn sóng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận