Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 117: Gốc Cây Kỳ Quái

Vương Triệt quan sát tới những địa phương khác.
"Một tảng đá, một gốc cây, từng đám cỏ dại, những mảnh đá vụn. Trừ những cái đó ra thì không có vật gì khác."
Ước chừng hai mươi mét bên ngoài, đều có những mảnh đất lơ lửng gần bên mảnh đất này, nhưng tầm nhìn lại tương đối mơ hồ.
Bên trong rừng Phù Không bị bao phủ bởi sương mù trong thời lâu dài, vậy nếu không leo lên mảnh đất đó, thì khó mà nhìn rõ tình huống cụ thể ở nơi đó.
Phía trên và phía dưới mảnh đất Vương Triệt đang đứng, cũng có mấy mảnh đất bay lơ lửng.
"Loại tình huống bị sương mù bao phủ và có hồn lực bạo động như này, sẽ luôn ẩn chứa nguy hiểm không ai biết. Coi như là hồn sủng hệ Thiên Không, thì chúng cũng sẽ không dám tùy ý đi điều tra. Nên mọi người đều có điểm xuất phát không khác nhau mấy."
Vương Triệt trầm ngâm mấy giây, rồi anh đi đến tảng đá kia để quan sát, sau đó anh lại đi đến gốc cây kia và quan sát thêm.
Vương Triệt sờ lên thổ nhưỡng nơi này.
"Trên tảng đá có vết tích phong hoá rất rõ ràng, hẳn là nó đã có mặt ở đây rất nhiều năm rồi. Gốc cây này cắm rễ ngay trên mảnh đất này, nhưng ở đây không hề có ánh nắng chiếu tới, nên lá cây và thân cây đều là một màu đen nhánh, không giống như rừng cây bên ngoài, tuy vậy trên cây vẫn còn kết trái."
Đúng lúc này, một trái cây màu đen nhánh bỗng rơi vào đầu Vương Triệt.
Anh cầm nó lên ngửi ngửi, nó vậy mà còn rất thơm.
"Ti ngô ti ngô!"
Đồng thời, cũng có mấy trái cây rơi vào đầu Lục Mao Trùng.
Nó giật nảy lên sau đó mới đi tới ngửi ngửi, ánh mắt nó tỏa sáng, rồi lập tức há miệng về phía những trái cây đó.
Nhưng nó đang định ăn trái cây kia, thì Vương Triệt nhanh tay lẹ mắt đưa nắm tay thành quyền, và trực tiếp nhét vào trong miệng Lục Mao Trùng, ngăn cản nó ăn trái cây kia.
Lục Mao Trùng: "? ? ?"
Vương Triệt cầm lấy mấy trái cây, xem như quả hạch đào mà cầm nắm trong tay.
Vương Triệt nói: "Ăn cái gì mà ăn? Hiện tại mi phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ta, sử dụng Vung Đuôi Kích đối với tảng đá kia."
Lục Mao Trùng đưa đôi mắt long lanh nhìn vào những trái cây trong tay Vương Triệt.
Rồi nó không quá tình nguyện mà đi tới, tựa như có chút tức giận, nên nó xem tảng đá kia như công cụ để trút giận.
Trên đuôi Lục Mao Trùng nổi lên một luồng ánh sáng kịch liệt, một chiêu Vung Đuôi Kích trực tiếp đánh về phía tảng đá kia.
Ầm! ! !
Lực lượng khổng lồ liền bổ cho tảng đá kia vỡ thành hai nửa.
Nhưng phản lực bắn ngược cũng làm cho thân thể Lục Mao Trùng lăn lộn ở giữa không trung.
Vèo vèo vèo!
Sau đó nó ngã xuống ngay bên chân Vương Triệt.
Lục Mao Trùng: "..."
Vương Triệt chỉ nhìn nó mà không nói lời nào.
Phảng phất như anh đang hỏi nó, một tảng đá mà mi lại đánh đến phí sức như thế sao?
"Ti ngô ~ ti ngô ~ "
Lục Mao Trùng đưa đầu nhìn loạn bốn phía, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra, nó làm bộ như cái gì nó cũng không biết.
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt tức giận gõ vào đầu Lục Mao Trùng một cái.
Hai trăm hai mươi năm tu vi hồn lực, tăng thêm hai tháng rèn luyện, mà lực lượng khi đánh ra một chiêu Vung Đuôi Kích, lại khó khăn lắm mới bổ nát một tảng đá không tính là quá lớn.
Nhưng nơi này quả nhiên rất kì lạ.
Vương Triệt trầm ngâm một lát, anh lại nhìn về phía gốc cây kia.
Vương Triệt nói: "Lần này mi hãy sử dụng chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích đối với gốc cây này."
Lục Mao Trùng liền tập trung tinh thần vào gốc cây duy nhất đó.
Sau đó, nó nhảy lên một cái như chú cá chép, rồi san-to một vòng và hùng dũng oai vệ, dương dương đắc ý nhìn về phía tảng đá bị bổ ra trước đó.
Tảng đá tất nhiên sẽ cứng rắn hơn nhiều so với gốc cây, nhưng ngay cả tảng đá mà nó đều có thể bổ ra.
Vậy gốc cây nhỏ này mà nó còn có thể bổ không ngã được sao?
Phảng phất như muốn rửa sạch sự nhục nhã lúc nãy, nên Lục Mao Trùng dự định phải dùng một tư thế tiêu sái, để bổ ngã gốc cây nhỏ này!
Nó lập tức thi triển ra chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích, cả người nó hóa thành một đoàn liệt diễm, hướng về phía gốc đại thụ chỉ cao tầm sáu đến bảy mét kia mà lao tới.
Tuy nhiên, phía dưới lực lượng to lớn như vậy, nhưng gốc đại thụ kia cũng không hề bị bổ ngã.
Sau một giây, Lục Mao Trùng trực tiếp bị bắn ngược ra sau.
Vèo vèo vèo!
Nó lại rơi vào bên chân Vương Triệt một lần nữa.
Lục Mao Trùng: " (


_


) ?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?
Trong đầu nó tràn đầy dấu chấm hỏi nho nhỏ.
Lấy lực lượng của Lục Mao Trùng hiện tại, đừng nói là loại cây nhỏ chỉ cao có sáu đến bảy mét này, mà coi như là một gốc đại thụ che trời cao hơn mười mét, thì phía dưới chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích kia, nó tuyệt đối sẽ bị bổ thành hai nửa.
Càng đáng chú ý hơn là, hỏa diễm vậy mà không thể lưu lại vết tích thiêu đốt trên thân gốc cây kia.
Nó không hề tổn hao da lông gì!
Vương Triệt kinh ngạc nói: "Thật có ý tứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận