Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1142: Trận Đầu

Vân Phi Dương nói: "Tôi đi xuống trước đây!"
Vân Phi Dương nói xong liền thả người nhảy xuống, anh ta nhảy vào bên trong khu rừng rậm phía dưới và biến mất không thấy gì nữa.
Trọng tài nhìn đồng hồ rồi hô lên: "Được rồi, cậu cũng nhảy xuống phía dưới đi! Trận thứ nhất đã sắp bắt đầu! Sinh viên năm thứ nhất đại học như cậu mà cũng dám tới tham gia thi đấu cá nhân tại Cúp Vương Giả sao? Can đảm lắm! Dù cậu có thua thì cũng coi như là tích lũy được kinh nghiệm rồi!"
Tuyển thủ tham gia thi đấu cá nhân tại Cúp Vương Giả phần lớn đều là sinh viên năm thứ ba và năm thứ tư, còn sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai là vô cùng ít ỏi.
Mà bọn họ có tới tham gia thì cũng chỉ là để tích lũy kinh nghiệm mà thôi, và sẽ chỉ bị nghiền ép một chiều.
Nhưng tất nhiên cũng vẫn có ngoại lệ.
Vương Triệt liền gật đầu và cũng nhảy xuống dưới.
"Ngọc Cương Thụ à? Thế mà còn là loại cây này!"
Sau khi xuống tới khu rừng, trước tiên Vương Triệt liền cảm giác cái sân bãi này rất tuyệt vời.
Ngọc Cương Thụ là một loại hồn thực cấp thấp và vô cùng cứng rắn. Nó có năng lượng sinh mệnh hệ thảo mộc tương đối mạnh, cho nên đối với hồn sủng hệ thảo mộc mà nói là sẽ có sự trợ giúp không nhỏ.
Loại cây này vô cùng cứng rắn, nếu như nó không được thông qua gia công thì Khế Hồn Sư cấp thấp sẽ không sử dụng được.
Nhưng nơi đây lại dùng loại hồn thực này để làm sân bãi thì chứng tỏ thủ bút là rất lớn.
Khế Hồn Sư dưới cấp 30 mà tiến vào loại sân bãi này và muốn phá hư những gốc Ngọc Cương Mộc kia thì sẽ là chuyện vô cùng khó khăn.
Tại bên trong hồn thực cấp thấp thì loại cây Ngọc Cương Mộc này có độ cứng rắn số một số hai. Chỉ có Hồn kỹ ngàn năm mới có thể phá hư được nó.
Mà lá cây của Ngọc Cương Thụ càng là cực kỳ sắc bén.
Khó trách tại sao trọng tài sẽ nói với Vương Triệt như vậy.
Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Ừm, loại địa hình này thì ta nên để cho đứa nào ra sân là tốt nhất nhỉ? Vậy thì để cho Hùng Bảo ra sân đi! Cũng có thể giúp cho nó rèn luyện một chút! Nếu đối phương mà có hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực thì ta sẽ suy nghĩ thêm cái khác."
Sau khi nói xong, Vương Triệt liền thả ra Hùng Bảo.
Tại một bên khác, Vân Phi Dương đang tiềm phục ở bên trên một gốc Ngọc Cương Thụ cỡ lớn.
Vân Phi Dương cười he he, nói: "Vương Triệt à Vương Triệt, cậu chính là người có đại danh đỉnh đỉnh a! Tôi thật không nghĩ tới mới trận thứ nhất mà đã gặp được cậu rồi! Vậy hãy để cho học trưởng đây đến dạy dỗ cho cậu biết thế nào là đối chiến tổng hợp chuyên nghiệp đi!"
Vừa nói xong là trên người Vân Phi Dương liền lóe lên Hồn Hoàn, ba vòng Hồn Hoàn màu tím chậm rãi hiển hiện ra.
Bên trong đó có một vòng Hồn Hoàn mang màu sắc đậm nhất, và nó đã rất tiếp cận với màu đen, điều này mang ý nghĩa hồn sủng của anh ta đã cách vạn năm tu vi hồn lực không xa.
Con hồn sủng thứ nhất xuất hiện chính là một con Phong Ngữ Ưng.
Vân Phi Dương vỗ vỗ vào người Phong Ngữ Ưng, nói: "Tiểu Ưng, đi thôi, hãy tìm kiếm mục tiêu và lập tức khóa chặt nó. Ta muốn trận tranh tài này chỉ vừa mới bắt đầu thì sẽ trực tiếp đánh bại cậu ta và hồn sủng của cậu ta trong nháy mắt!"
Phong Ngữ Ưng lập tức bay lên không trung và quan sát toàn bộ địa hình rừng rậm, trong mắt ưng sắc bén của nó lóe ra tia sáng kỳ dị.
Phong Ngữ Ưng là Hồn sủng hệ Thiên Không, nó đã có 4300 năm tu vi hồn lực, và có được hai loại Hồn kỹ ngàn năm cùng với ba loại Hồn kỹ trăm năm.
Khi Phong Ngữ Ưng dần dần bay lên cao, hình thể khổng lồ của nó cũng đang từ từ thu nhỏ lại.
"Hồn kỹ Thốn Thể!"
Phong Ngữ Ưng đã đem thân thể của nó thu nhỏ lại, cho nên tại bên trong bầu trời rộng lớn sẽ rất khó phát giác được nó.
Ngay sau đó Phong Ngữ Ưng liền phát động Hồn kỹ thứ hai.
"Hồn kỹ Ngàn Dặm Truy Tung!"
Phong Ngữ Ưng có đặc tính chủng tộc là có thể cảm giác được lực gió trong không khí, tăng thêm thị lực cường đại cho nên nó sẽ có thể cảm giác được địch nhân tại chỗ rất xa để định vị và truy tung địch nhân.
Đây là loại Hồn kỹ chủng tộc đặc hữu, vì vậy không phải mỗi một con hồn sủng hệ Thiên Không đều có được.
Sự cảm ứng tâm linh đã phát động vì vậy gần như là trong nháy mắt mà toàn bộ địa hình rừng rậm này phảng phất như hiện ra tại trong đầu của Vân Phi Dương.
Khóe miệng Vân Phi Dương có chút nhếch lên một cái và nói: "Tìm được rồi!"
Hiện tại đang là giai đoạn chuẩn bị và chỉ có thời gian ngắn ngủi không tới 30 giây.
Cho nên đối với một vị sinh viên năm nhất vừa mới bước vào lĩnh vực chiến đấu tổng hợp mà nói, vậy hiện tại vẫn còn đang cân nhắc xem làm thế nào để vận dụng ba con hồn sủng của mình.
Nhưng chuyện này đối với Vân Phi Dương là đã sớm quen tay hay làm rồi.
Vân Phi Dương gọi ra con hồn sủng thứ hai của mình và nói: "Chậc chậc, Vương học đệ à, cậu đã bị tôi bắt được rồi!"
Đây là một con hồn sủng hệ máy móc tên là Tiểu Bảo Năng Lượng, nó đã có 2300 năm tu vi hồn lực.
"Tiểu Bảo, Bổ Sung Năng Lượng!"
Vân Phi Dương nói xong thì lập tức hiển hóa ra Võ Hồn là súng laser Băng Lôi Gió Lốc.
Ánh sáng ám trầm lưu động, vừa xuất hiện thì trong nháy mắt nó đã hòa làm một thể cùng với khu rừng rậm chung quanh.
Con Tiểu Bảo Năng Lượng này có thân thể hiện ra màu đỏ trắng giao nhau, nhìn từ xa giống như một khối sắt màu đỏ.
Trên thân nó còn có hai cặp chân nhỏ và tay nhỏ cũng y như sắt thép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận