Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1101: Ẩn Tàng

Lý Vân Tụ nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói tiếp: "Mà trong số những tân sinh viên năm ngoái, số người xuất chúng hơn so với em đã ít lại càng thêm ít. Muốn có tình huống tạo ra loại Võ Hồn cộng minh này giống như em rồi từ đó để cho Võ Hồn tiến hoá, vậy chuyện này có xác suất gần như bằng không."
Lâm Hi cười nói: "Chị nói như vậy khiến em lại nghĩ tới vị bạn học Vương Trietj kia. Nếu như cậu ấy ở chỗ này thì..."
Lý Vân Tụ cười nói: "Đáng tiếc cậu ta không ở nơi này. Vì cậu ta chắc hẳn sẽ gia nhập vào một trong hai tiểu đội của học viện Lâm Hải, vậy nếu cậu ta muốn tới nơi này cũng sẽ không nhanh đến vậy đâu. Hai tiểu đội của học viện Lâm Hải đều đang đi tới đây với đội hình ba bảo vệ một. Tại Vạn Thú Sơn đội hình này sẽ không phát huy ra được ưu thế, cũng chỉ có thể rèn luyện cùng đoàn đội mà thôi."
Lâm Hi liền gật đầu và nhìn một người một thú tại phía xa mà khẽ nhíu mày nói: "Hình dáng của người này làm sao có chút giống cậu ấy nhỉ? Mà còn mang theo mặt nạ nữa chứ?"
Lý Vân Tụ lập tức nhìn sang và suy nghĩ, nói:
"Em nói là Vương Triệt sao? Thân hình giống nhau cũng rất bình thường, còn mang theo mặt nạ thì tôi nghĩ những gì Tiểu Linh Nhi đã nói cũng đúng, có thể đó là môt vị Cổ Hồn Thú đã tiến hoá thành hình người."
"Bởi vì Cổ Hồn thú nào có tu vi hồn lực đạt tới mười vạn năm thì đều sẽ có thể hóa thành hình người, danh xưng là Đại Thánh. Nhưng để hoàn toàn hóa thành hình người thì cũng rất khó, cho nên bọn họ đều sẽ chỉ biến thành hình dáng nửa người nửa thú, và cũng chỉ xuất hiện bên trong Vạn Thú Sơn. Bình thường tất cả bọn họ đều sẽ mang theo mặt nạ, hoặc là đồ bảo hộ khi gặp nhân loại."
Lâm Hi trầm tư, nói: "Để em đi hỏi một chút xem. Nếu thật sự là những vị tiền bối Cổ Hồn Thú có tu vi hồn lực mười vạn năm kia, vậy bọn họ cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu."
Lý Vân Tụ cũng không có ngăn cản.
Lâm Hi đi tới và đi đến trước mặt Vương Triệt rồi mở miệng hỏi: "Ngài có phải là Thú sơn của Vạn Thú Sơn không ạ?"
"..."
Nghe vậy mà trong đầu Vân Diễm Hồ liền tràn đầy dấu chấm hỏi.
Những vị nhân loại này suy nghĩ thế nào mà dám bảo cậu ta là Hồn Thú Đại Thánh của Vạn Thú Sơn chúng ta chứ?
Vương Triệt lắc đầu.
Lâm Hi vội vàng cúi đầu, nói: "A, thật ngại quá... Tôi nhìn thấy bên cạnh ngài có một con Hồn thú, nên mới tưởng rằng ngài là một vị Đại Thánh của Vạn Thú Sơn. Nói như vậy ngài là nhân loại phải không? Tôi cảm giác ngài rất giống một người bạn học cấp ba của tôi! Cực kỳ giống!"
Vương Triệt mở miệng nói và hơi đổi giọng điệu: "Cô đang nói tới Vương Triệt đúng chứ?"
Tại thời khắc này, Vân Diễm Hồ ở một bên bỗng nhiên có cảm giác khí thế của vị nhân loại này có chút biến đổi.
Đó là một loại khí thế cực kỳ đặc biệt, cảm giác giống như là... Giống như là một vị cường giả tuyệt thế đang đứng trên đỉnh mây mà quan sát xuống chúng sinh vậy.
Vân Diễm Hồ ngạc nhiên tự hỏi: Chuyện gì vậy ta?
Lâm Hi kinh hãi hỏi: "Ngài biết hắn sao?"
Vương Triệt nói: "Tôi có biết và đã từng chỉ điểm qua cho cậu ta!"
"..."
Đầu óc của Lâm Hi cũng hiện lên từng dấu chấm hỏi.
Vương Triệt sải bước đi về phía trước và nói: "Mau mau rời khỏi nơi này, đừng có ở lâu tại đây."
Vân Diễm Hồ vội vàng đuổi theo anh.
Vân Diễm Hồ chỉ vào Vương Triệt, trong chốc lát nó nói không ra lời: "Cậu... cậu... cậu..."
Nó đột nhiên nghĩ đến vị tiểu soái ca này rốt cuộc đã làm ra giao dịch gì với Kim Ưng Đại Thánh rồi?
Vương Triệt nhìn nó một chút hỏi: "Sao?"
Vân Diễm Hồ liền giật nảy mình khi thấy ánh mắt của Vương Triệt, làm cho cho lông cáo toàn thân nó đều dựng lên, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, đến một chữ cũng nói không nên lời.
Lâm Hi khẽ nhíu mày và nhìn theo bóng lưng của Vương Triệt, hỏi: "Chờ một chút, xin hỏi ngài tên gì?"
Chỉ điểm qua Vương Triệt sao?
Với thiên phú và tư chất của Vương Triệt, mà còn có người có thể chỉ điểm cho cậu ta ư?
Lâm Hi không tin! Cô ấy tuyệt đối không tin!
Một lát sau, Vương Triệt ở nơi xa chậm rãi nói: "Tôi tên là Vương Thiên Bá!"
Nghe vậy mà Lâm Hi lập tức kinh ngạc dừng lại, sau đó cô ấy trở lại bên cạnh Lý Vân Tụ và hàng lông mày kẻ đen nhíu lại thật sâu, trên mặt Lâm Hi tràn đầy vẻ nghi hoặc đầy khó hiểu.
Lý Vân Tụ hỏi: "Thế nào rồi?"
Đầu óc Lâm Hi tựa như đang xoắn xuýt hay là đang suy tính mà lắp bắp nói: "Cậu ta… là nhân loại..."
Lý Vân Tụ sững sờ, nói: "Đừng nói cậu ta thật sự là Vương Triệt nhé! Một mình cậu ta mà không có hồn sủng thì sao có thể đánh bại những con Cổ Hồn thú kia để tới đây được? Nói thật, tôi cảm thấy có thể trực tiếp trao giải cho cậu ta tại Cúp Vương Giả luôn! Căn bản không cần đánh nữa!"
Đoạn đường đi vào Thánh Linh Cốc thì các cô ấy đều biết bên trong đó có bao nhiêu khó khăn.
Nhất là dưới tình huống không có hồn sủng, vậy sức chiến đấu của Khế Hồn Sư sẽ bị suy yếu cực lớn.
Chiến đấu một mình mà không có phụ trợ thì một vị Khế Hồn Sư chỉ hơn cấp 20 tuyệt đối không có khả năng tới đây. Dù có Võ Hồn thì cũng không thể cung cấp thêm quá nhiều chiến lực.
Cho dù là Đấu Hồn Sư nhưng cũng phải vượt qua cấp 50 thì mới có thể một mình tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận