Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 153: Một Kiện Tuyệt Thế Bảo Bối

Lý phó quan bỗng nhiên quát lên: "Được rồi đó mấy vị! Đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy hả? Tất cả im miệng lại cho ta!"
Ba người Trần Phi lập tức im lặng không nói.
Lý phó quan nhìn về phương xa, Vương Triệt an toàn tất nhiên là chuyện quan trọng.
Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là âm mưu của những tên Quỷ Hồn Sư kia.
Nhất là bốn cây cột ánh sáng phóng lên tận trời vừa rồi, đã làm cho trái tim của Lý phó quan đập loạn!
Lý phó quan mặc niệm trong lòng: 'Hi vọng tiền bối thuận lợi! '
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai đạo nhân ảnh phi nhanh ra khỏi rừng Phù Không từ đằng xa.
Khi nhìn thấy đạo nhân ảnh dẫn đầu kia, Lý phó quan liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tiền bối đã thuận lợi đi ra rồi!
Nhưng mà, người đang đi phía sau tiền bối Ngạn Minh là ai?
Anh ta ngự kiếm phi hành với khí tràng tuyệt thế, nhìn qua còn có phong phạm hơn so với tiền bối Ngạn Minh!
Ba người Trần Phi thấy có người tới nên liền ở lại.
Cho đến khi hai người kia tới gần.
Lý phó quan ngẩn người, nói: "Đây không phải là anh bạn Vương Triệt sao? Dưới chân anh ta là Từ Lực Kiếm, chính là hồn sủng của tiền bối Ngạn Minh! Khá lắm! Thật không nghĩ tới vừa nãy mình lại không thể nhìn ra."
"Nhưng người về an toàn thì liền tốt."
Lý phó quan vỗ tay một cái, thần sắc ông ta có chút phấn khích.
Không bao lâu sau, Vương Triệt và Lý Ngạn Minh đã hạ xuống an toàn.
Thời điểm Vương Triệt nhảy xuống từ Từ Lực Kiếm, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Vương Triệt nhìn về phía thanh Từ Lực Kiếm kia, rồi sờ lên chuôi kiếm, nói: "Nếu lần sau còn có cơ hội, chúng ta lại đi cùng nhau nhé!"
"Xì xì ~!"
Từ Lực Kiếm phát ra mấy tiếng hồi âm, sau đó nó bay đến bên người Lý Ngạn Minh.
Trên thân Lý Ngạn Minh lóe lên một vòng Hồn Hoàn, lập tức liền thu Từ Lực Kiếm vào, rồi ông ấy cảnh giác nhìn Vương Triệt một chút.
Ông ta cảm thấy mình đã thất bại toàn tập.
Lúc trước, khi ông ta thuần phục con hồn sủng Từ Lực Kiếm có tâm tính rất cao ngạo này, chí ít ông ta đã bỏ ra hơn một tháng thời gian.
Quá đáng! Một trận kinh lịch này nó đều muốn thành hồn sủng của người ta rồi.
Cảm giác này giống như là, đám rau cải trắng tươi non đã nuôi trồng nhiều năm của nhà mình, thế mà lại bị người ta hái sạch.
Đúng lúc này, mấy người Trần Phi lập tức đi tới, quan sát Vương Triệt từ trên xuống dưới.
"Vương Triệt, anh không sao chứ? Quá tốt rồi!"
Vương Triệt chỉ vào Lý Ngạn Minh bên cạnh, khiêm tốn nói: "Tôi dựa vào phúc phần của vị Lý trưởng quan này, vậy làm sao mà tôi có thể gặp trở ngại được."
Bạch U U đưa tay vỗ vỗ vào ngực, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết! Tôi nhìn thấy những vị Khế Hồn Sư đi cứu viện anh còn gặp phải thương vong thảm trọng, đều bị các vị quân sĩ khác mang ra ngoài, khiến cho bọn tôi tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện lớn rồi!"
Vương Triệt nhìn về phía những vị Khế Hồn Sư bị thụ thương, đang ngồi ở một bên mà khẽ nhíu mày.
Anh biết những vị Khế Hồn Sư này đến đây là để cứu viện mình, nên mới bị những tên Quỷ Hồn Sư kia chặn đánh.
Khẳng định là thương vong rất thảm trọng.
Tên Tiết Bá Thiên kia đã ngụy trang thành quân sĩ cứu viện, lại còn nắm giữ thẻ chứng nhận sĩ quan, vậy khẳng định là do hắn cướp đi từ trên thân những vị Khế Hồn Sư này.
Xem ra, thương vong của bọn họ còn không phải là loại thảm trọng bình thường.
Lý phó quan vỗ vỗ bả vai Vương Triệt, nói: "Anh bạn chỉ là học sinh nên không cần chú ý tới chuyện này, đừng có suy nghĩ nhiều! Từ khi chúng tôi mang các bạn đi ra vùng biên giới này, thì sự an toàn của các bạn chính là trách nhiệm của chúng tôi."
Ba người Trần Phi cảm thấy lời này có chút nặng nề, cả ba đều không hề nói thêm cái gì nữa.
Đúng lúc này, Lý Ngạn Minh đưa mấy ánh mắt cho Lý phó quan.
Hai người lập tức đi ra một bên khác, tựa như đang thương lượng chuyện gì đó.
Thỉnh thoảng Lý phó quan còn quay đầu lại để nhìn Vương Triệt một chút, bên trong ánh mắt ông ta phảng phất như đang đè nén thứ gì.
Bốn người Vương Triệt cũng ở một bên trao đổi.
Bất chợt, Trần Phi đi tới bên người Lục Mao Trùng, anh ta ngồi xổm xuống và nhìn xem Lục Mao Trùng đang nghỉ ngơi, rồi la lên: "Thật không thể tưởng tượng nổi!"
Bên trong ánh mắt anh ta đang bốc lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Bạch U U và Trình Chanh liền giật nảy mình, lập tức đi tới hỏi: "Chuyện gì thế?"
Trần Phi chỉ vào Lục Mao Trùng, kích động nói: "Các vị nhìn đi! Làn da của nó lóe ra sáng bóng loáng kìa! Cảm giác như thân thể nó tràn ngập lực lượng, đồng thời còn rất có mỹ cảm! Thân thể nó tựa như đã hợp thành một khối. Hoàn toàn khác biệt so với thời điểm mà tôi đã nhìn thấy nó trước đó!"
"Mỗi một tấc thân thể nó đều như đang ẩn chứa sức mạnh cường đại!"
"Nếu như ngoại hình của nó không phải là một con Lục Mao Trùng, vậy tôi cực độ hoài nghi, nó có phải là một con mãnh thú thời hồng hoang hay không?"
"Đây rốt cuộc là phải bồi dưỡng như thế nào mới được?"
Trần Phi gật gù đắc ý, giống như anh ta đang lâm vào một loại trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Bạch U U: "..."
Trình Chanh: "..."
Trần Phi kích động nói: "Vương Triệt, tôi có thể sờ vào chiếc đuôi của nó được không? Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không đánh thức nó."
Vương Triệt: "..."
Trong mắt Trần Phi lóe ra hào quang.
Vương Triệt hiểu rõ loại hào quang này.
Chính là trong ánh mắt anh ta không hề có đồ vật nào khác ngoài Hồn thú.
Vương Triệt gật đầu nói: "Được chứ!"
Thế là, Trần Phi thận trọng tới gần, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi của Lục Mao Trùng.
Tựa như anh ta đang vuốt ve một kiện tuyệt thế bảo bối vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận