Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 824: Về Đến Nhà

Vương Triệt điều khiển Từ Lực Kiếm và đầu tiên anh sẽ trở về thành Lâm Hải để xem xét tình huống, sau đó sẽ ngồi tàu đệm từ trường để bay trở về Châu Tây Nhạc.
Nửa tháng qua, mấy tòa thành thị như thành Lâm Hải đều đã dần dần khôi phục lại.
Các bạn cùng lớp đều đã về nhà từ hơn một tuần trước.
Trên đường đi, Vương Triệt mở máy truyền tin và nhìn thấy có không ít bạn học đã hỏi han Vương Triệt rằng có chuyện gì đã xảy ra.
Vương Triệt tìm mấy cái cớ để trả lời một chút.
Nhiều bạn cùng lớp cấp 3 còn hỏi anh khi nào trở về để tụ tập.
Có lẽ tất cả đều rất quan tâm đến những gì đã xảy ra trong học kỳ đầu tiên tại trường đại học.
Ba mẹ Vương Triệt ngược lại thì không để ý đến việc anh đi đâu làm gì, mà chỉ gửi tin nhắn hỏi xem khi nào anh sẽ trở về ăn Tết.
Vương Triệt lần lượt trả lời hết tin nhắn rồi ngồi nghỉ ngơi trên tàu đệm từ trường.
Chạng vạng tối là anh đã trở về đến thành Thiên Tâm và đi tới nhà mình trong tiểu khu.
Mẹ Vương nhìn Vương Triệt phong trần mệt mỏi trở về mà tức giận nói:
"Cuối cùng con cũng trở về, còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán luôn rồi. Lần này con chạy đến Châu Loạn Hải làm cái gì không biết? Một kỳ nghỉ tốt như vậy mà đã bị hao phí sạch sẽ rồi.”
"Mấy bạn học của con đều đã trở về từ sớm, và còn có mấy bạn học đại học của con đã chuyên môn gọi tới hỏi con trở về chưa. Các con cùng nhau đi giúp đỡ bên Châu Loạn Hải nhưng người ta lại về từ một tuần trước, sao con lại về trễ như vậy?”
Vương Triệt há miệng vừa định giải thích thì mẹ anh khoát tay nói: "Thôi, đừng nói nhiều nữa, trở về là được rồi. Con còn chưa ăn tối phải không? Mẹ đã chuẩn bị cho con rồi và còn cả ba đứa nhóc hồn sủng kia nữa. Ở trường học Lâm Hải hẳn là được ăn không tệ, dù sao mẹ cũng nghe nói trường học đó chuyên môn làm những thứ đồ ăn cho chúng nó. Có lẽ đồ chuẩn bị ở nhà sẽ không thể so sánh được, đừng có mà ghét bỏ đó. Mà Tiểu Mao Trùng đâu rồi?"
Vương Triệt thả Tiểu Mao Trùng ra.
Vừa nhìn thấy mẹ Vương Triệt thì nó liền thân thiết mà nhào tới.
Mẹ Vương Triệt ôm Tiểu Mao Trùng giống như đang ôm một con chó nhỏ hỏi: "Mi không lớn lên sao?"
Bà sờ đầu và thân thể của nó nhưng không cảm giác được có biến hóa gì quá lớn.
Tiểu Mao Trùng uy phong lẫm liệt kêu lên vài tiếng, tỏ vẻ mình bây giờ đã siêu cấp lợi hại rồi!
Mẹ Vương cười nói: "Được rồi, được rồi, ta biết tên nhóc nhà mi càng ngày càng tốt hơn mà, nhìn qua đúng thật là đã thông minh hơn nhiều đó.”
Sau đó bà lại nhìn về phía Từ Lực Kiếm.
Từ Lực Kiếm ngược lại đã trở nên rất lớn, nhất là phần Kiếm Dực.
Có điều Kiếm Dực có thể khống chế kích thước của Từ Lực Kiếm, bằng không thì hình thái bình thường của Kiếm Dực cũng phải dài hơn hai mét.
Quá dài đi!
Khi bình thường thì sẽ tương tự như Tiểu Mao Trùng, lúc Kiếm Dực chưa mở ra thì chỉ dài tầm mấy chục centimet mà thôi.
Rất vừa để bỏ vỏ!
Về phần Hùng Bảo thì nó cảm thấy rất xấu hổ...
"Grao ~ !"
Hùng Bảo nhỏ giọng kêu chào một chút.
Ba Vương Triệt đi tới sờ sờ bả vai của Hùng Bảo, nói: “Ha ha ha, khá lắm, thật đúng là một con gấu trúc rồi! Cái cánh tay này này, cảm giác được mười phần sức mạnh luôn! Rất cứng rắn! Đây mới là hồn sủng mà nam nhân thật sự nên nuôi a!”
Hùng Bảo: "..."
Ba Vương Triệt nói tiếp: "Ta thích tên nhóc mập mạp cường tráng này đấy! Thật là mắn đẻ!”
Mẹ Vương Triệt trừng mắt nhìn ba Vương Triệt một cái, nói: "Đây là con dâu mà con chúng ta mang về nhà hay sao mà ông kêu mắn đẻ hả? Đây là hồn sủng đó! Đúng rồi, nói đến con dâu thì con ở trường đại học đã có bạn gái chưa?”
Vương Triệt nói: "Dạ, chưa có!"
Đây dường như là một câu hỏi mà mọi bậc cha mẹ đều sẽ hỏi.
Đặc biệt là sau khi vào đại học.
Mẹ Vương Triệt khẽ nhíu mày rồi đánh giá Vương Triệt từ trên xuống dưới một lần.
Lúc này Cô Cô Điểu từ trong nhà bay tới.
Điều khiến cho Vương Triệt bất ngờ chính là, ngoại trừ một con Cô Cô Điểu ra thì bây giờ mẹ anh đã nuôi thêm một con Cô Cô Điểu khác có màu xám đen.
Mẹ Vương giáo huấn: "Đây là cô vợ mà Cô Cô Điểu đã kiếm được từ bên ngoài đấy. Con nhìn người ta xem, đến một con chim mà cũng tìm được bạn gái. Con cũng đã học đại học rồi còn gì, nên chuẩn bị đi là vừa.”
Nghe nói như vậy thì Vương Triệt rất bất ngờ mà nhìn Cô Cô Điểu một chút.
Con chim ngốc này mà có thể tìm thấy vợ cho nó sao?
Cô Cô Điểu bay đến bả vai Vương Triệt và tỏ ra rất là đắc ý mà kêu lên một tiếng.
Vương Triệt liền lắc đầu bất đắc dĩ.
Có vẻ như trong nhà anh đã thay đổi không ít rồi...
Vương Triệt chia sẻ ngắn gọn về cuộc sống làm ruộng thú vị của anh tại trường đại học với ba mẹ mình.
Rất thú vị khi dùng Tiểu Mao Trùng đi làm ruộng.
Xới đất, trồng trọt, tưới nước, thu hoạch, gieo hạt giống.
Có thể nói là một con rồng biết làm ruộng.
Mẹ Vương nghe xong liền bị chấn động, bà sửng sốt nhìn Vương Triệt, nói: "Cho nên, sau khi con lên đại học thì đã dùng Tiểu Mao Trùng để làm ruộng sao? Mẹ và ba con đều là người bình thường, còn con lại trở thành nhà tư bản rồi sao? Tên nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà con còn tùy tiện sai nó làm việc vậy hả?”
Mẹ Vương Triệt nhìn Tiểu Mao Trùng đang ở một bên ăn lá cây và đang rầm rì vui vẻ nói chuyện với Từ Lực Kiếm.
Bà cảm thấy nó thật đáng thương làm sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận