Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 27: Mười Năm Hồn Kỹ

Vương Triệt thầm nghĩ:
'Chờ đến khi ta thức tỉnh Võ Hồn để có một chút thực lực, khi đó ta mới có thể cân nhắc mà làm những việc đó. '
‘Trước mắt vào nửa học kỳ này, ta cần tìm một công việc làm thêm để chậm rãi bồi dưỡng Lục Mao Trùng. '
Vì vậy Vương Triệt đã đáp ứng lời mời của Viên Tiểu Nhạc.
Dù sao đến lúc đó, anh cũng không cần phải huấn luyện, mà chỉ cần đi tới câu lạc bộ của gia đình Viên Tiểu Nhạc là được.
Anh tựa như một vị đại minh tinh đang làm hình ảnh đại diện cho một nhãn hàng nào đó.
Đương nhiên, Viên Tiểu Nhạc bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, nên sau khi nghe thấy Vương Triệt nói như vậy, anh ta không chút cò kè mặc cả mà liền vỗ vỗ lồng ngực mình và thốt ra lời thề sắt son, rằng anh ta sẽ tăng thêm cho Vương Triệt không ít tiền.
Viên Tiểu Nhạc quả quyết nói:
“Một tháng bảy ngàn đồng.”
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Viên Tiểu Nhạc cảm thấy mình đã đàm phán thành công, cho nên tâm tình anh ta rất vui vẻ.
Chờ đến khi khai giảng xong, câu lạc bộ của gia đình anh ta khẳng định sẽ đại hưng nhân khí.
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Viên Tiểu Nhạc vẫy tay về phía Vương Triệt nói: "Tạm biệt! Hẹn gặp lại anh sau ngày khai giảng!"
"Kuka ~!"
Con Khố Tạp thú trên vai Viên Tiểu Nhạc cũng có chút lễ phép mà vẫy tay theo chào tạm biệt Vương Triệt.
Lúc này, Lục Mao Trùng trong túi áo trước ngực của Vương Triệt bỗng nhiên nhấc đầu lên, với vẻ mặt có chút mỏi mệt.
Khi nó nhìn thấy con Khố Tạp thú kia, ánh mắt nó bỗng nhiên sáng rực lên.
"Ti ngô! ! !"
Lục Mao Trùng nhìn chằm chằm vào con Khố Tạp thú, trong mắt nó phảng phất như có một luồng sát khí.
Bởi vì nó không thể quên được, vừa rồi trong phòng kiểm tra, nó đã bị một con Khố Tạp thú hung hăng đánh cho một trận.
Nhất là nó lại không thể đánh trả, cho nên trong lòng nó đang kìm nén một cơn tức giận.
"Ku... ka... ? ! !"
Con Khố Tạp thú đứng trên vai Viên Tiểu Nhạc khẽ nhìn Lục Mao Trùng một chút, trong vô thức nó đưa hai tay ôm lấy đầu của Viên Tiểu Nhạc, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lục Mao Trùng.
Dù đến khi Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng và quay người rời đi, nhưng con Khố Tạp thú kia cũng vẫn còn kinh hồn bạt vía mà không dám buông ra tay khỏi đầu của Viên Tiểu Nhạc.
"?" Viên Tiểu Nhạc nhìn xem hồn sủng của mình, không hiểu thấu hỏi: "Mi bị sao vậy?"
"Kuka! ! !"
"Mi nói là con Lục Mao Trùng kia rất đáng sợ á? Vãi chưởng! Khố Tạp thú, mi cũng quá ném cái mặt thú đi, thế mà lại bị một con Lục Mao Trùng kia hù dọa! Mi đang đùa ta à?"
"Kuka! Kuka!"
"Hử? Ngươi cũng không biết vì sao lại thế ư? Chỉ là mi cảm thấy ánh mắt của nó cực kỳ đáng sợ... Không đúng, mi là một con thú, mà Lục Mao Trùng chỉ là một con trùng, nó cũng không thể làm ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với mi a. Hình thể của nó nhỏ chút xíu như vậy, thế thì mi chỉ cần đánh ra một quyền là đã có thể đánh ngã nó rồi."
"Ku... ka ~ !"
"..."
Sau khi Vương Triệt về đến nhà, đầu tiên anh đút vài miếng lá sữa sam cho Lục Mao Trùng ăn no, rồi chờ đến khi nó từ từ thiếp đi.
Mấy ngày sau, ngoại trừ việc tu luyện bình thường, Vương Triệt còn bắt đầu huấn luyện Hồn kỹ cho Lục Mao Trùng.
Một chiêu vung đuôi kia có uy lực rất lớn.
Vương Triệt đã tra cứu rất nhiều tư liệu, sau đó anh phát hiện chiêu hồn kỹ này có chút tương tự với chiêu ‘Vung đuôi kích’.
Vung đuôi kích là loại Hồn kỹ mà không ít Hồn thú có đuôi đều có thể lĩnh ngộ.
Đem hồn lực tập trung vào chiếc đuôi rồi đập vào đối thủ.
Hồn kỹ này thuộc về 'Mười năm Hồn kỹ'.
Hồn kỹ sẽ căn cứ vào uy lực để phân ra đẳng cấp.
Bình thường, Hồn kỹ được chia làm: mười năm Hồn kỹ, trăm năm Hồn kỹ, ngàn năm Hồn kỹ, vạn năm Hồn kỹ, mười vạn năm Hồn kỹ, trăm vạn năm Hồn kỹ.
Đương nhiên là uy lực sẽ dần dần tăng cường.
Đây chỉ là cách dùng để phân biệt uy lực của Hồn kỹ.
Nhưng trên thực tế, uy lực của Hồn kỹ bên trong chiến đấu còn phải nhìn xem trình độ lĩnh ngộ của hồn sủng đối với Hồn kỹ, và đối với khả năng vận dụng hồn lực như thế nào, vân vân...
Mà phía dưới đại đa số tình huống, hồn sủng có tu vi hồn lực ở mức nào, bình thường chỉ sẽ lĩnh ngộ những Hồn kỹ trong phạm vi uy lực từ mức đó trở xuống.
Bởi vì Hồn kỹ càng cường đại, thì sẽ tiêu hao càng lớn đối với hồn lực.
Mà uy lực của Hồn kỹ luôn móc nối cùng với tu vi hồn lực của hồn sủng.
Cho nên, nếu như mười năm Hồn kỹ được hồn sủng trăm vạn năm tu vi hồn lực thi triển ra, vậy thì uy lực sẽ mạnh hơn xa xa so với hồn sủng trăm năm tu vi hồn lực.
"Hồn sủng nào có thể tại mười năm tu vi hồn lực mà lĩnh ngộ được một chiêu mười năm Hồn kỹ thì cũng đã không tệ lắm rồi.” Vương Triệt cười nói.
Vung đuôi kích không tính là Hồn kỹ xuất sắc bên trong vô số loại mười năm Hồn kỹ.
Nhưng một con Lục Mao Trùng có thể lĩnh ngộ ra nó, thì cũng xem như rất không tệ.
Mặt khác, đồng dạng là mười năm Hồn kỹ, nhưng hồn sủng khác nhau cũng sẽ sử dụng ra hiệu quả khác nhau.
Vừa trở về mấy ngày, nhưng mỗi ngày Vương Triệt đều để Lục Mao Trùng luyện tập chiêu này.
Cho đến khi đi qua bốn ngày, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã tăng trưởng đến hai mươi lăm năm, khi đó nó mới hoàn toàn nắm giữ Hồn kỹ Vung đuôi kích.
Nó đã có thể tự do đánh ra.
Uy lực cũng theo tu vi hồn lực mà tăng lên không ít.
Nhưng nó cũng chỉ có thể thi triển ra mấy lần mà thôi.
Cũng may là Lục Mao Trùng đã tăng thêm việc không ngừng rèn luyện Thú Nguyên Công, cho nên nó hiện tại so với lúc kiểm tra đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận