Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 362: Nhường Cho Tôi Được Không?

Hiệu trưởng Chu liên tục lắc đầu, nói: "Võ Hồn kiểu mới là cần phải khai phát ra con đường tu luyện của riêng mình... Đúng thật là không nên vào học phủ Tây Nhạc của chúng tôi, vì chúng tôi không thể đáp ứng được điều kiện như thế."
Võ Hồn kiểu mới có nghĩa là chưa ai từng thấy qua bao giờ.
Bởi vậy trên con đường tu luyện cần phải tự mình tìm hiểu ngay từ lúc bắt đầu.
Mà chuyện này thật sự quá khó khăn.
Khi Võ Hồn kiểu mới có cập bậc càng cao, thì khả năng khai phá sẽ càng khó, và nguy hiểm cũng sẽ càng lớn.
Vì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình là chủ yếu.
Dù sao cũng là Võ Hồn của riêng mình, nên cho dù người khác có nghiên cứu thì cũng chỉ có thể nghiên cứu ra một chút.
Chỉ có chính mình sử dụng và tự đi nghiên cứu cách tu luyện, như vậy mới có thể hiểu rõ Võ Hồn của mình sẽ làm được chuyện gì.
Hà Huyên nói:
"Lấy thiên phú của bạn học Vương Triệt, em ấy chắc chắn có thể nghiên cứu và khai phá ra Võ Hồn của mình. Phẩm cấp đã có định mức, cho dù kém thì cũng không kém bao nhiêu. Nhưng có điều về phương diện tài nguyên dùng để học tập và các cường giả chỉ điểm của, nếu chỉ là học phủ đinh cấp bình thường thì thật sự không thể cung cấp được."
"Nhưng mà, nếu chỉ cần phương diện hoàn cảnh thì khó mà nói được. Giống như học phủ Đấu Hồn kia, thiên tài xuất hiện lớp lớp. Hàng năm các Võ Hồn thần thoại từ các châu lục đa phần đều tập trung ở đây. Cho nên tài nguyên học tập chưa chắc sẽ chỉ dành cho một cái Võ Hồn kiểu mới. ’’
"Còn các học phủ hàng đầu thì quanh năm suốt tháng cũng không ra mấy cái Võ Hồn thần thoại... Vậy nếu có một cái Võ Hồn kiểu mới đạt tới phẩm cấp thần thoại trở lên, thì cho dù có việc gì đi nữa cũng vẫn sẽ được cung cấp phần lớn tài nguyên."
Hiệu trưởng Chu chỉnh lại quần áo thật ngay ngắn, rồi nói: "Bộ trưởng Hà nói như vậy nghĩa học phủ Tây Nhạc của chúng tôi vẫn còn có cơ hội phải không? Chờ một chút nữa sau khi trao giải xong, tôi sẽ tự mình đi mời bạn học Vương Triệt! Đều là người của châu Tây Nhạc thì sao có thể không đến học tập tại học phủ Tây Nhạc được chứ?"
Mấy người còn lại ngay lập tức nở nụ cười.
Hà Huyên cũng cười cười, vì chuyện này còn phải nhìn xem suy nghĩ của Vương Triệt nữa.
Trận chung kết đã kết thúc, tiếp theo đó chính là đọc lời chúc mừng và trao giải.
Nhân viên công tác của sân vận động đã bố trí bục trao giải rất nhanh tại trung tâm sân thi đấu.
Ở khu vực trung tâm được trang trí vô cùng truyền thống, đang đặt ba cái bậc nhận thưởng tách biệt nhau dành cho quán quân, á quân và quý quân.
Phong Tiêu mang vẻ mặt không thay đổi đứng bên trên đài lĩnh thưởng của á quân, đứng phía bên phải anh ta chính là Thước Tiên Long.
Bục trao giải của vị trí quán quân cao hơn á quân một chút, cũng chỉ cao hơn khoảng 10 cm.
Nhưng lại tựa như giữa trời với đất.
Lục Mao Trùng đứng bên phải Vương Triệt, tỏ ra hiền lành mà chào hỏi hai con Thước Tiên Long và Vũ Linh Xà đã bị mình đánh bại.
Lục Mao Trùng: "Ti ngô!"
Vũ Linh Xà kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác: "Xùy! ! !"
Lục Mao Trùng: "..."
Lục Mao Trùng lại nhìn về Thước Tiên Long ở một bên khác.
Lục Mao Trùng: "Ti ngô!"
Thước Tiên Long thì vô thức lui ra phía sau hai bước.
"Ngao!"
Thước Tiên Long gào lên một tiếng về phía Phong Tiêu.
Nó có cảm giác con Lục Mao Trùng kia đang muốn ra tay đánh mình.
Phong Tiêu vội vàng nói: "Sao lại thế được! Trận tranh tài đã kết thúc rồi, con Lục Mao Trùng này nhìn thoáng qua cũng rất đáng yêu mà."
Thước Tiên Long: "Ngao?"
Phong Tiêu sờ lên đầu Lục Mao Trùng.
Anh ta phát hiện cảm giác cũng không tệ.
Lục Mao Trùng: " (



︶ ̄

)"
Phong Tiêu nói: "Mi nhìn đi, nó rất đáng yêu và hiền lành mà."
Lúc này Thước Tiên Long mới cẩn thận đi tới từng li từng tí.
Hồ Đào cầm microphone đặc chế, nhiệt tình đi đến trước mặt Vương Triệt hỏi: "Bạn học Vương Triệt, lần này cậu đã giành được chức quán quân, vậy cậu có lời gì muốn chia sẻ không?"
Sau đó cô ấy vô tình liếc nhìn Lục Mao Trùng.
Không cần nói cũng thấy nó thật sự rất đáng yêu, hoàn toàn không có cảm giác hung hãn giống như lúc ở trên đấu trường.
Khi nhớ lại thời điểm tranh tài khi đó, trong lòng Hồ Đào bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Vương Triệt trầm ngâm mấy giây rồi nói:
"Điều tôi muốn nói là Khải Huyền Cup có rất nhiều tuyển thủ mạnh mẽ, mà Lục Mao Trùng lại có thể trổ hết tài năng từ bên trong các hồn sủng đó, và cuối cùng thông qua chiến đấu gian khổ để giành được chức quán quân, nhưng phần lớn đều dưa vào may mắn."
"Đồng thời, việc chúng tôi có giành được chức quán quân hay không thật ra cũng không phải là điều quan trọng nhất. Vì điều quan trọng nhất nhất chính là sau khi chúng tôi được quyết đấu cùng với các loại hồn sủng khác nhau, thì chúng tôi sẽ có thể tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm chiến đấu để nhanh chóng trưởng thành. Tôi tin tưởng rằng đây mới là mục đích thực sự của Khải Huyền Cup."
« chiến đấu gian khổ »
« tích lũy kinh nghiệm »
Hồ Đào: "..."
Phong Tiêu: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Sau khi nghe được câu trước của Vương Triệt thì Hồ Đào đang định bật cười.
Nhưng khi câu nói tiếp theo của Vương Triệt vừa ra thì quả thức đây mới là mục đích chính của Cup Khải Huyền.
Cho nên dù cô ấy muốn cười nhưng lại không được cười, mà còn phải gật đầu tán thành.
Hồ Đào nhìn về phía Phong Tiêu và Lâm Hi ngỏ ý muốn phỏng vấn.
Phong Tiêu lập tức đồng ý, nói: “Tuyển thủ Vương Triệt nói rất đúng! Có đạt quán quân hay không thật sự không quan trọng, vì việc tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu bên trong quá trình thi đấu là mới là điều quan trọng nhất. Cho nên, tuyển thủ Vương Triệt có thể nhường vị trí quán quân cho tôi được không? Tôi thực sự không muốn đứng thứ hai nữa!”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận