Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 953: Kích Hoạt Nhãn Thần Thông

Móng vuốt sắc nhọn của cự thú giống như có thể xé rách cả bầu trời, thân thể nó tuy to lớn nhưng tốc độ lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này Hùng Bảo chỉ là thở dài, ngay lúc móng vuốt kia sắp đâm vào người nó thì thân thể nó nhẹ nhàng uốn éo, phảng phất như đã trải qua vô số lần tập luyện vậy.
Nhưng chính là cái xoay người nhẹ nhàng đó lại làm cho Hùng Bảo tránh được nguy hiểm.
Móng vuốt rơi xuống mặt đất khiến cho toàn bộ mặt đất đều phát ra chấn động vô cùng mãnh liệt.
Ngay sau đó Hùng Bảo lùi ra phía sau hai bước.
Trong chốc lát, vị trí mà nó vừa lui ra sau lập tức xuất hiện vô số mũi đá bén nhọn!
Soạt soạt soạt!
Dường như là đột nhiên đâm ra ngay dưới chân Hùng Bảo!
Dưới sự chấn động của mặt đất, Hùng Bảo di chuyển với bộ pháp rất kỳ lạ, liên tục tránh trái né phải.
Nó vô cùng hiểm hóc mà tránh được những mũi đá đang đâm ra từ mặt đất.
Sau đó Hùng Bảo đi đến đằng sau một khối thi cốt rồi nó lập tức rút ra một khối xương sườn bên trong bộ thi cốt kia và nắm chặt trong tay.
Cũng chính lúc này, vô số mũi đá dưới sự khống chế của cự thú đã bay lên bầu trời, rồi chúng ngưng tụ thành vô số thiên thạch và liên tục giáng xuống giống như mưa, cắm dày đặc toàn bộ mặt đất.
Hùng Bảo nắm trong tay khúc xương sườn và nhìn chằm chằm vào một khối thiên thạch trong đó, sau đó nó ném ra khúc xương sườn kia tựa như một khẩu súng ngắm chuẩn vào mục tiêu.
Ầm! ! !
Trong chốc lát, thiên thạch bỗng nhiên nổ mạnh!
Vụ nổ vô cùng dữ dội làm cho những thiên thạch khác cũng gặp phải hiệu ứng dây chuyền mà nổ theo!
Vụ nổ dữ dội này làm bắn ra vô số mảnh vụn, giống như
đạn đạo vù vù bay ra.
Hùng Bảo nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua phía sau thi cốt và cầm lên một ngọn cỏ dại trên mặt đất rồi ngậm trong miệng.
Nó ngẩng đầu nhìn xem, con cự thú kia vẫn đang như Thái Sơn áp đỉnh mà lao tới.
Cự thú bỗng nhiên mở ra cái miệng to như chậu máu giống hệt như lỗ đen và khẽ hút một cái.
Soạt!
Toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu rung động và tất cả những hài cốt dưới sự tác động của lực hấp dẫn kia đã bắt đầu trôi nổi lơ lửng rồi tràn vào trong miệng của cự thú.
Ngao? ! !
Hùng Bảo bất đắc dĩ lắc đầu kêu lên.
Nó đã trải qua vô số lần công kích của con cự thú này.
Và những đòn công kích trước đó, mỗi một cái là đều có thể xử lý nó rất nhiều lần.
Cho nên Hùng Bảo cũng đã thành thói quen.
Vì vậy trên cơ bản nó đã có thể nhìn thấu được những đòn công kích của con cự thú kia.
Nhưng mà đến giờ phút này, con cự thú kia lại trực tiếp mở ra đại chiêu ‘thôn phệ vạn vật’.
Cự thú không cần công kích cái gì nữa mà liền trực tiếp hút hết thảy mọi thứ vào trong miệng là xong.
Dù Hùng Bảo có thể tránh thoát nhiều công kích hơn nữa thì tại thời khắc này nó đều sẽ bị cự thú xử lý.
Sau đó lại vòng lặp lại lặp lại một lần nữa.
Hùng Bảo vẽ ra một con số 999 trên mặt đất.
Đại biểu rằng nó đã bị xử lý 999 lần.
Bây giờ Hùng Bảo đã có thể nhìn ra tất cả sự công kích của con cự thú này.
Không khách khí mà nói chỉ cần con cự thú này xoay mông một cái là Hùng Bảo sẽ lập tức biết được nó muốn dùng chiêu gì.
Bên trong mảnh chiến trường thần bí này, Hùng Bảo cảm giác mặc dù cái gì mình cũng đều không thể thi triển được, nhưng nó lại có thể tránh thoát khỏi những sự công kích này.
Duy chỉ có đại chiêu cuối cùng kia là nó không thể chống lại nổi.
Hùng Bảo ngậm cỏ dại trong miệng và mang vẻ mặt không thay đổi, mặc cho mình bị hút vào giữa không trung và rơi vào bên trong cái miệng to lớn sâu hun hút như hố đen kia.
Ý thức của nó lại dần dần biến mất.
Lúc Hùng Bảo mở mắt ra lần nữa, nó lại nhìn thấy con thông thiên cự thú kia đang hừ hừ gặm nhấm, chung quanh vẫn là núi thây biển cốt như cũ.
Nhưng lần này, Hùng Bảo lại cảm giác có chút không giống như trước.
Nó dụi dụi con mắt vì cảm giác hai mắt nó có hơi đau nhức.
Khế Hồn Sư của nó đã nói là mắt của nó đã sinh ra một loại năng lực vô cùng cường đại.
Nhưng bởi vì Thần Diễm Thối Thể Thuật vẫn còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, cho nên nó vẫn chưa hoàn toàn mở ra, mà phải chờ đến thời cơ nhất định mới được.
Bởi vì quan hệ chặt chẽ giữa năng lực và kinh nghiệm của bản thân là không thể tách rời.
Hùng Bảo vẫn thảnh thơi tránh đi công kích của con cự thú kia.
Hết thảy đều phảng phất như đang lặp đi lặp lại, chỉ là hình thức công kích sẽ không giống nhau.
Bởi vì con cự thú này có rất nhiều chiêu thức nên lần này lại là một bộ chiêu thức khác.
Mãi cho đến một màn cuối cùng, khi con cự thú kia lại một lần nữa mở ra cái miệng lớn như vực sâu của nó, phảng phất như có thể thôn phệ hết tất cả mọi thứ.
Hùng Bảo che mắt lại vì nó cảm giác mắt mình càng ngày càng đau nhức.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hùng Bảo phát hiện có chỗ không đúng, vì hình
như nó không có mất đi ý thức.
Chẳng lẽ mình không bị nuốt lấy hay sao?
Hùng Bảo mở choàng mắt ra, nó muốn nhìn một chút xem tình huống này là như thế nào.
Ngay tại một khắc này, cặp mắt của nó bỗng nhiên bắn ra một tia linh quang sáng chói. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy không gian tinh thần xung quanh đang bắt đầu sụp đổ!
Bên trong đôi mắt Hùng Bảo đang tràn ngập linh quang, nó lần nữa thấyđược con cự thú kia, tuy nhiên lần này nó lại nhìn thấy con cự thú đó đang dần dần tan biến!
Cự thú đã tan biến thành vô số điểm sáng.
Hùng Bảo gầm to vài tiếng.
Grao ngao ngao!
Ý nó là: Đây quả nhiên là giả!
Những điểm sáng kia bay đến về phía Hùng Bảo và chui vào trong đôi mắt nó.
Hùng Bảo cảm giác con mắt mình đã hết đau, chỉ là ánh sáng đã càng thêm tràn đầy.
Ba đạo đồ án tựa như hỏa diễm rực rỡ kia đang phác hoạ ở sâu trong đôi mắt của Hùng Bảo, chúng hơi xoay tròn tạo thành đồ án có ba màu đỏ vàng trắng giao nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận