Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 102: Tiến Vào Khu Căn Cứ Quân Sự (12/18)

Tại khu căn cứ quân sự có những nhân viên phòng hộ, trên thân họ đều mang súng ống và vũ trang đầy đủ.
Bọn họ cũng là Khế Hồn Sư.
Thậm chí, khi Vương Triệt còn chưa tới gần, thì trên bầu trời liền có những Hồn Sủng hệ Máy Móc rất đặc thù, như là Cảnh Giới Ưng, Con Quay Quan Sát.
Trên thân những con Cảnh Giới Ưng này được cài đặt đủ loại Đạo Hồn khí cỡ nhỏ, có thể thăm dò nhất cử nhất động khắp bốn phương tám hướng.
Đồng thời, chúng còn có năng lực công kích và khả năng bay lượn trên không rất cường đại.
Chúng còn kinh khủng hơn so với máy bay không người lái.
Khi chưa tiến vào cổng trụ sở, Vương Triệt đứng từ đằng xa đã nhìn thấy, tại cửa ra vào có một con hồn sủng to lớn, trông giống như một con thạch sư thời cổ đại. Nó chính là Trấn Mộ Khuyển.
Và trên thân nó cũng có đầy đủ võ trang.
Chỉ là hồn sủng nhưng trên thân chúng đều mang đủ loại Đạo Hồn khí mà Vương Triệt chưa từng thấy qua. Từ đằng xa nhìn lại, trông nó có lực uy hiếp kinh người.
“Khá lắm, cuối cùng các anh cũng đến nơi rồi! Chúng tôi chỉ chờ mỗi hai người nữa thôi đấy!”
Vương Triệt mới vừa đi vào cửa chính, thì một giọng nói cởi mở liền truyền đến từ phía xa xa.
Vương Triệt theo tiếng nói nhìn lại, đó là một người đàn ông chỉ còn một mắt, ăn mặc quân trang màu xanh đen, ông ta đang hướng về phía nhân viên công tác mà vẫy tay.
Trừ chuyện đó ra, tại phía sau người đàn ông này còn có ba vị học sinh trẻ tuổi, đứng cùng với Hồn Sủng của bọn họ.
Là một nam và hai nữ.
Vương Triệt liền nhận ra đây chính là bạn đồng hành trong chuyến thám hiểm này của anh.
Nhân viên công tác giới thiệu: “Vị này chính là Vương Triệt, quán quân của Khải Minh cúp tại thành Thiên Tâm! Vả lại, hồn sủng của anh ấy còn là Lục Mao Trùng...”
Người đàn ông một mắt đưa mắt nhìn ra sau lưng Vương Triệt, ông ta thấy Lục Mao Trùng cứ nhìn đông nhìn tây, giống như một người nhà quê mới lên thành phố.
Đứa bé Lục Mao Trùng này, kể từ lúc rời đi thành Thiên Tâm nó rất là phấn khởi, cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, mà chưa bao giờ dừng lại.
Nhân viên công tác giới thiệu:
“Vị này là Lý Kinh Hồng, gọi là Lý Phó Quan. Trong chuyến thám hiểm vùng dã ngoại lần này, ông ấy sẽ sắp xếp mọi thứ.”
Vương Triệt cười nói: “Xin chào Lý Phó Quan.”
Trong ba vị học sinh phía sau Lý Phó Quan, vị nam sinh đưa ánh mắt nhìn vào Lục Mao Trùng, trên gương mặt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Còn ánh mắt của hai vị nữ sinh thì lại nhìn vào Vương Triệt, tựa như họ không quá cảm thấy hứng thú đối với Lục Mao Trùng.
Ừm, chuyện là thế đấy…
Lý Phó Quan vung tay lên rồi hô to:
“Đi thôi! Mọi người đã đến đông đủ cả rồi, trước tiên ghi danh một chút, tiếp đó liền xuất phát.”
“Đừng để chậm trễ thời gian.”
Nói xong, ông ta liền mang theo Vương Triệt đi đến khu vực nội bộ để tiến hành đăng ký. Đồng thời đưa cho anh một chiếc máy truyền tin cỡ nhỏ.
“Cái này là máy truyền tin để các bạn mang theo bên người, sau khi tiến vào rừng Phù Không, thì các bạn không nên rời đi phạm vi phía trên la bàn. Đây là chiếc máy dùng để định vị các bạn, là cái chấm màu đỏ trên máy. Nếu các bạn gặp phải nguy hiểm, chúng tôi bên này sẽ sắp xếp Khế Hồn Sư đến trợ giúp các bạn, để có thể kịp thời cứu hộ các bạn.”
Máy truyền tin này trông giống như một chiếc đồng hồ, khi mang lên tay trông cực kỳ gọn gàng.
Sau đó, Vương Triệt cùng với ba người bạn đồng hành còn lại đi theo vị Lý Phó Quan này, rồi cả năm người cùng ngồi lên một chiếc xe quân sự việt dã đã cải tiến qua.
Sau khi lên xe, tại chỗ ngồi phía sau, Vương Triệt còn nhìn thấy một ông lão.
Ông ta nhắm nghiền hai mắt, hình như là một ông lão mù lòa.
Ông ta gầy trơ cả xương, có mái tóc hoa râm, ăn mặc một bộ áo vải, nhìn qua trông giống như một vị nông dân.
Lấy kinh nghiệm của Vương Triệt, khi anh vừa nhìn thấy ông lão này, thì anh liền biết ông ta rất không đơn giản.
Ông lão mù lòa nghiêng đầu, dựa vào một bên để nghỉ ngơi.
Vị nam sinh kia đột nhiên hỏi: “Lý Phó Quan, vị lão gia gia này cũng đi theo chúng ta sao?”
Lý Phó Quan tằng hắng một cái rồi nói: “Ông ta ấy à, các bạn không cần để ý nhiều làm gì.”
“Vâng...”
Vị nam sinh kia nghe vậy liền mang theo Hồn Sủng của mình đi đến một bên ghế.
Lý Phó Quan đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi có chuyện quên nói với các bạn. Khi các bạn tiến vào rừng Phù Không lần này sẽ có hai hạng mục thi đua.”
Vị nam sinh kia bỗng nhiên kinh ngạc hỏi lại: “Tận hai hạng thi đua cơ á?”
Lý Phó Quan cười nói: “Đúng vậy! Châu Tây Nhạc có tổng cộng ba mươi ba tòa thành thị, mỗi một tòa thành thị đều có một vị quán quân của Khải Minh cúp. Cũng đều là những người chưa từng đi vào khu rừng Phù Không này để tiến hành thám hiểm. Đương nhiên, lấy độ khổng lồ của rừng Phù Không, thì các bạn sẽ không có khả năng gặp bọn họ.”
“Châu Tây Nhạc của chúng ta đang trấn thủ tại các căn cứ quân sự trong rừng Phù Không, họ sẽ chuẩn bị hai lần thi đua cỡ nhỏ cho những Khế Hồn Sư tương lai như các bạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận