Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1394: Liên Tục Mô Phỏng

【 Mi bắt đầu theo bản năng mà đi về phía trước, nhưng đi không bao lâu thì mi liền gặp phải một con khô lâu siêu to khổng lồ. 】
【 Con khô lâu siêu to khổng lồ này hướng về phía mi mà lao đến. Nó đánh xuống một bàn tay đập nát người mi và mi chết đi. 】
【 Mi chỉ sống được năm giây! Thôi diễn kết thúc! 】
Tiểu khô lâu lập tức khôi phục tinh thần và nhìn xem bốn phía, phảng phất như con khô lâu siêu to khổng lồ kia vẫn còn ở bên trong đầu nó.
Nhất là bàn tay to lớn đánh xuống kia đã mang đến cho nó cảm giác áp bách cực lớn!
"Ô a?"
Huỳnh Mộng Linh nghiêng đầu nhìn xem Vương Triệt và kêu lên nghi hoặc.
Chuyện này đã kết thúc rồi sao?
Vương Triệt suy nghĩ, nói:
"Lấy sức chiến đấu và linh trí hiện tại của nó mà nói thì chỉ tùy tiện gặp được một con sinh vật tử linh cấp thấp nhất tại bên trong Thần Ma Mộ Địa cũng đều có thể bị chụp chết."
"Loại thôi diễn mô phỏng này đối với nó mà nói có hơi cao cấp một chút."
"Ô a!"
Huỳnh Mộng Linh cảm giác chuyện này phi thường có ý tứ.
Vì nó không nghĩ tới chiêu ‘thần niệm không gian’ của mình còn có thể chơi như vậy.
Vừa rồi khi Huỳnh Mộng Linh sử dụng tinh thần lực để mô phỏng ra con khô lâu siêu to khổng lồ mà Vương Triệt đã miêu tả kia, sau đó để vào bên trong thần niệm không gian thì nó cảm giác được mười phần rõ ràng.
"A a a!"
Tiểu khô lâu hướng về phía Vương Triệt mà tức giận kêu to vài tiếng vì nó cảm thấy không phục.
Tôi còn muốn đến nữa!
Tôi rõ ràng đã mạnh lên nhưng tại sao lại bị một bàn tay của một tên giống như tôi đập nát được?
Không thể nào!
Vương Triệt cười cười và nhìn xem Huỳnh Mộng Linh, nói: "Vậy thì tiếp tục đi!"
Huỳnh Mộng Linh giống như dứa bé vừa nhận được món đồ chơi mới mà tràn đầy phấn khởi thi triển ‘thần niệm không gian’ một lần nữa. Nó dựa theo lời nói của Vương Triệt để mô phỏng ra thế giới.
Tiểu khô lâu liền chấn động tinh thần, nó chỉ thấy không gian bốn phía lại lần nữa phát sinh biến hóa.
Phảng phất như nó đã rời đi thế giới băng thiên tuyết địa kia để đi tới một khu mộ địa lờ mờ ánh sáng, hoang vu quỷ quyệt, vô biên vô tận.
Khí tức ngột ngạt từ bốn phương tám hướng truyền đến, và tin tức cũng đang không ngừng tràn vào trong đầu của tiểu khô lâu:
【 Mi chui ra từ bên trong mộ địa và mười phần phẫn nộ muốn tìm kẻ kia để báo thù. 】
【 Mi xông ra ngoài và rất nhanh liền nhìn thấy đối tượng mà mi muốn báo thù. 】
【 Đó là một con khô lâu có hình thể vô cùng to lớn. 】
【 Mi liền xông tới và nó lại chụp tới một bàn tay. 】
【 Dường như mi đã có dự liệu nên liền tránh được. 】
【 Sau khi tránh né thì mi đánh ra một quyền hướng về phía xương đùi của nó mà đánh tới. 】
【 Xương tay của mi lâp tức vỡ nát! Tại thời khắc mi còn đang ngây người thì nó lại đập tới một bàn tay khác và mi chết đi. 】
【 Mi sống tổng cộng bảy giây! Thôi diễn kết thúc! 】
Tiểu khô lâu: "..."
Thần niệm không gian cũng biến mất sau đó.
Tiểu khô lâu đang cảm thấy rất mờ mịt.
Tôi chỉ giữ vững thêm được hai giây thôi sao?
"Ô a!"
Huỳnh Mộng Linh nhìn xem tiểu khô lâu với ánh mắt có chút thương tiếc.
Khế Hồn Sư của ta quá xấu tính khi thiết kế thế giới tinh thần có cường độ cao như vậy. Làm sao nó chịu đựng được chứ?
Đương nhiên, Huỳnh Mộng Linh hiện tại cũng đã biết ý định của Vương Triệt, đó là anh muốn dùng ‘thần niệm không gian’ để rèn luyện một chút năng lực chiến đấu thực tế cho tiểu khô lâu nhằm rèn luyện cường độ thân thể của tiểu khô lâu.
Nhưng đây không phải là quá khó khăn cho tiểu khô lâu hay sao?
Huỳnh Mộng Linh nhìn về phía Vương Triệt mà kêu lên hai tiếng ô a ô a.
Hay là tôi thay một cái thế giới đơn giản hơn cho nó nhé?
Ví dụ như là đánh nhau với Lục Mao Trùng chẳng hạn.
Vương Triệt liền gật đầu, nói: "Được! Mi hãy dựa vào tình huống của đại ca mi mà mô phỏng ra một phần mười rồi để cho nó thể nghiệm một chút!"
Huỳnh Mộng Linh: "..."
Có phải anh có chút cẩu hay không?
"A a a!"
Tiểu khô lâu lại hướng về phía Vương Triệt mà kêu to lên!
Tôi còn muốn đến!
Đây là loại hình mô phỏng chiến đấu cực kỳ chân thực.
Không có cách nào khác vì Mặc Ngọc Tinh không có con hồn sủng nào. Vậy muốn thông qua chiến đấu thực tế để gia tốc rèn luyện thân thể cho nó là không có khả năng.
Mà chiêu ‘thần niệm không gian’ này của Huỳnh Mộng Linh phối hợp với Vương triệt phụ trợ thì lại có thể làm được rất tốt.
Huỳnh Mộng Linh có điều kiện còn Vương Triệt có kinh lịch.
‘Thần niệm không gian’ lại được mở ra lần nữa!
Ánh mắt tiểu khô lâu lại lập tức vô thần nhưng nó đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Vì lần thứ ba này nó đã có chút thích ứng!
【 Mi chui ra từ bên trong mộ địa và không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy! 】
Hiển nhiên lần này tiểu khô lâu đã hoàn toàn không muốn cứng đối cứng cùng với con khô lâu siêu to khổng lồ kia nữa.
【 Mi chạy không được bao lâu thì liền nhìn thấy một con sâu róm màu xanh lá đang bò trên mặt đất. 】
【 Nó còn nhỏ bé hơn so với mi nên trong lòng mi không hiểu sao mà lại cảm thấy vui vẻ! 】
【 Mi không nói hai lời mà lập tức xông lên vì muốn biểu hiện ra thực lực của mình! 】
【 Ngay khi mi vừa tiếp cận nó trong nháy mắt thì nó liền dùng đuôi đập nện lên trên thân thể mi! Thế là thân thể mi lập tức chia năm xẻ bảy và mi chết đi! 】
【 Mi sống được bốn giây! Mô phỏng kết thúc! 】
Tiểu khô lâu: "..."
Tiểu khô lâu nhìn lên bầu trời với ánh mắt mờ mịt.
Vì cái gì? ! ! Vì cái gì mà con sâu róm kia lại lợi hại đến như vậy? ! !
Chẳng lẽ ta chỉ có thể sống được vài giây đồng hồ thôi sao?
Tại thời khắc này tiểu khô lâu có chút hoài nghi chính mình có phải là một kẻ phế vật hay không?
"Ô a ~!"
Huỳnh Mộng Linh bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Vì thực lực của đại ca Tiểu Mao Trùng thì khi nó còn chưa ra đời là đã biết được một hai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận