Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 147: Từ Lực Kiếm! Hồn Sủng Hệ Máy Móc!

Một lúc sau, bức đồ giám của Thiên Mẫu Địa Trùng dần dần ảm đạm xuống, nhưng thông tin về nó vẫn không có biến mất.
Lục Mao Trùng mở mắt ra.
"Ti ngô!"
Nó hướng chạy về phía Vương Triệt, cao hứng reo hò một tiếng, phảng phất như đang nói: "Tôi đã học được!"
Vương Triệt có một chút cảm ứng, cười nói:
"Đây là chiêu thức Tử Địa Hậu Sinh kia. Quả thật mi đã nhận được Hồn kỹ truyền thừa hệ Côn Trùng của Thiên Mẫu Địa Trùng. Chiêu thức này tương đối thích hợp với mi. Nhờ mi cùng hệ với Thiên Mẫu Địa Trùng nên quá trình truyền thừa cũng không có gì trở ngại."
"Nhưng dưới tình huống bình thường, mi không thể phóng ra được chiêu thứ này. Bởi vì Hồn kỹ truyền thừa và các loại Hồn kỹ còn lại sẽ có sự khác biệt. Nếu mi muốn hoàn toàn học được nó, không chỉ có điều kiện hà khắc, mà việc thi triển ra nó cũng rất khó."
"Tuy nhiên, đây tuyệt đối là chiêu thức để mi có thể lấy làm lá bài tẩy lớn. Vì Hồn kỹ mang tên truyền thừa tự nhiên không đơn giản."
Thật ra không phải Lục Mao Trùng đã học xong Hồn kỹ truyền thừa này, mà chỉ là bên trong danh sách Hồn kỹ của nó đã nhận được chiêu thức này.
Còn nếu như nó muốn học được thì còn cần một khoảng thời gian nhất định.
Đúng lúc này, theo hư ảnh Hồn thú Thiên Mẫu Địa Trùng ảm đạm đi, không gian tinh thần lực bốn phía cũng nhanh chóng sụp đổ.
Một luồng lực lượng không cách nào kháng cự đã đem Vương Triệt và Lục Mao Trùng đẩy ra ngoài.
Quang cảnh trắng sáng xung quanh nhanh chóng biến hóa.
Hết thảy đã trở về quang cảnh của rừng Phù Không.
Vương Triệt lắc đầu nói:
"Xem ra, bốn cây cột sáng năng lượng kia chỉ có thể mở ra cửa lớn của bức đồ giám thời cổ đại này. Những con Hồn thú thời cổ đại kia, từng con đều vô cùng cường đại, cho nên muốn kích hoạt hư ảnh truyền thừa do bọn chúng lưu lại đều sẽ cần điều kiện rất khó khăn. Chỉ với điều kiện về năng lượng sinh mệnh liền đã không đơn giản rồi."
"Không phải tùy tiện liền có thể tiến vào khu vực truyền thừa để học tập. Cũng không biết lần tiếp theo ta muốn chờ tới khi nào đây?"
Lần này là do Vương Triệt có vận khí không tệ, anh lợi dụng bốn cây cột sáng năng lượng kia để miễn cưỡng kích hoạt Đạo Hồn Khí cổ lão, và mở ra cửa lớn của bức đồ giám do đám Hồn thú thời cổ đại lưu lại.
Nhưng về sau, nếu anh lại muốn mở ra nó thì tất nhiên sẽ rất khó.
Tuy vậy, Vương Triệt cũng không quan tâm, bởi vì thứ này đối với anh mà nói, chỉ có sự hứng thú là phần nhiều.
Vì anh chỉ cảm thấy rất hứng thú đối với đám Hồn thú thời cổ đại mà thôi.
Nhất là mấy con Hồn thú vừa nhìn qua liền thấy vô cùng mạnh kia.
Mặc dù Hồn kỹ truyền thừa rất mạnh, nhưng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm đối với Lục Mao Trùng.
Bởi vì Vương Triệt đã có kế hoạch bồi dưỡng Lục Mao Trùng của riêng mình.
Vương Triệt giơ lên Đạo Hồn Khí, anh chợt phát hiện cái đồ chơi này đã quấn quanh vào cánh tay mình.
Trong lúc này, ký tự hình tam giác tản ra ánh sáng rất đặc thù.
Nhìn qua nó giống như là một chiếc đồng hồ cỡ nhỏ.
Vương Triệt nhìn kỹ một chút, nói: "Ta luôn có cảm giác thứ này có chút đặc thù, hình như nó đang ẩn giấu thứ gì đó. Hiện tại bởi vì tinh thần lực của ta không đủ mạnh, chờ đến khi ta tu luyện ra chân chính thần thức, rồi lại cẩn thận cảm ứng nó một chút. '
Nhưng đây thật sự là một cái bảo bối.
Nó chính là thu hoạch lớn nhất của Vương Triệt trong cuộc thám hiểm rừng Phù Không lần này.
Nếu như không có một phen tao ngộ như thế, vậy thì anh cũng không biết lúc nào thứ này mới có tác dụng.
Vương Triệt định thần một phen, nhìn một chút về phía nơi xa thầm nói: Khá lắm, tên chó Tiết Bá Thiên kia thế mà đã chạy trốn!
Vương Triệt cũng đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu trầm thấp như tiếng long ngâm chợt vang vọng khắp bầu trời:
"Ngao~!"
Vương Triệt sững sờ hỏi: "Là tiếng long ngâm sao?"
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì.
Tiếng long ngâm mênh mông, liên miên bất tuyệt.
Vương Triệt khẽ nhíu mày, nghĩ đến một cái khả năng.
Chẳng lẽ đã có Hồn thú bị đánh thức?
Không đúng! Vừa rồi không có bạo nổ năng lượng, theo lý thuyết mà nói, cũng sẽ không thức tỉnh ra con Hồn thú lợi hại gì mới đúng chứ?
Thời điểm Vương Triệt đang còn nghi hoặc.
Một thanh kiếm ánh sáng hối hả bay nhanh đến từ đằng xa, nó bay đến bên người Vương Triệt.
Vương Triệt kinh ngạc nói: "Từ Lực Kiếm! Hồn sủng hệ Máy Móc!"
Đây là loại hồn sủng rất ít gặp.
Bởi vì chỉ cần là hồn sủng có liên quan đến hệ máy móc thì đều rất ít gặp.
Từ Lực Kiếm càng là một loại hồn sủng hệ Máy Móc rất hiếm thấy, nó tồn tại vô cùng thần bí. Trong kiến thức đã học qua của Vương Triệt, không hề có tin tức liên quan đến nó.
"Chàng trai, anh không sao chứ?"
Một giọng nói trầm thấp bỗng phát ra từ bên trong con Từ Lực Kiếm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận