Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1400: Rời Đi

"Trên dòng lịch sử của chúng ta cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua hàn triều, nhưng vì cái gì mà hàn triều lần này lại khoa trương đến như vậy?"
Vương Tạp và Lô Địch nhìn xem chiếc quân hạm khổng lồ kia mà cảm giác rất an toàn, nhưng không hiểu sao sau lưng bọn họ vẫn phát lạnh.
Bạch Tiểu La bất đắc dĩ nói: "Vấn đề này đã có chút vượt quá giới hạn! Hàn triều bộc phát cũng không chỉ là tại chúng ta nơi này, mà tại các vị trí địa lý khác biệt của bảy đại chiến khu cũng đều có bộc phát! Đây hoàn toàn không phải là hàn triều bình thường trong lịch sử! Một năm trước trên mạng còn suy đoán một mảnh, nhưng hiện tại thông cáo đã ban hành, Liên Bang nói ra rất rõ ràng là những dị tộc kia vẫn còn sót lại mầm tai hoạ. Các cậu có tin không?"
Vương Tạp lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
"Tôi không tin! Nói thật ra với loại hoàn cảnh của châu Băng Nguyên thì hàn triều có tính là cái gì đâu chứ? Vì hồn sủng hệ hàn băng cường đại còn không sợ ‘độ không tuyệt đối’, vậy chỉ là hàn triều thì không đủ gây sợ! Lấy thực lực của chiến khu chúng ta thì căn bản không có khả năng sợ hãi mầm tai hoạ còn sót lại của dị tộc."
"Các cậu hãy cảm thụ một chút hàn khí này xem! Khế Hồn Sư cấp cao một chút căn bản sẽ không sợ lạnh, nhưng hàn khí này lại có thể tiến vào thân thể và ngay cả hồn lực cũng đều không thể ngăn cản. Vậy dị tộc có thể lưu lại những mầm tai hoạ này sao? Nếu bọn hắn lợi hại như vậy thì lúc trước nhân loại chúng ta và Hồn thú đều đã sớm diệt tuyệt rồi! Cái logic đơn giản như vậy thì ai mà tin chứ!"
"Quân đội chỉ nói là chiêu mời chúng ta đi phụ trợ thủ hộ biên giới hàn khí, chứ sẽ không có khả năng nói cho chúng ta biết rằng địch nhân của chúng ta chính là những hàn khí này!"
"Còn về Thiên Vương thì tôi có nghe nói chiến khu chúng ta đã mất tích mấy vị Thiên Vương, và còn dẫn động cả hồn sủng cấp bậc trăm vạn năm tu vi hồn lực. Ngay cả hồn sủng hệ máy móc cấp bậc Vân Không Mẫu Hạm mà cũng đều ra trận, nhưng đến địch nhân là ai mà quân đội cũng không chịu nói cho chúng ta biết!"
Mấy người liếc nhìn nhau, ba người xì xào bàn tán và đại khái đã có chút tức giận bất bình.
Hàn triều trong hai năm qua mặc dù đã được chiến khu làm cho ổn định, nhưng cảm xúc chấn kinh đã sớm lan ra toàn bộ chiến khu.
Đương nhiên, trong lòng rất nhiều Khế Hồn Sư đều mơ hồ có loại ý nghĩ và suy đoán này, nhưng chỉ là sẽ không có ai nói ra.
"Địch nhân của các cậu tất nhiên không phải là những hàn khí này!"
Vào lúc này, bên tai bọn họ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh khàn giọng trầm thấp.
Mấy người lập tức xoay người nhìn lại và nhìn thấy đó chính là một người đàn ông trung niên ăn mặc quân phục.
"Chúng tôi chiêu mời những học sinh các cậu cũng không phải thật sự để cho các cậu đi phụ trợ thủ hộ."
Người đàn ông trung niên nhìn mấy người một chút và cũng nhìn xem chi đội ngũ thật dài này.
Vương Tạp nhíu mày hỏi: "Vậy các vị để chúng tôi đi làm cái gì? Đi xem trò vui sao?"
Người đàn ông trung niên thản nhiên nói: "Không sai! Chính là để các cậu đi nhìn xem và học hỏi!"
"..."
Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên liền hướng về phía trước mà đi, chỉ lưu lại ba người đang rất kinh ngạc.
Lô Địch nhịn không được nên nói: "Vãi! Chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể chịu nổi sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là đội ngũ quán quân của cúp Vương Giả trong hai năm trước mà!"
Vương Tạp nhỏ giọng nói:
"Có khi nào đó là cúp Vương Giả cuối cùng chăng? Hai năm qua đều không có tổ chức lại cúp Vương Giả! Lúc hàn triều bộc phát lần thứ nhất thì chiến khu đang tổ chức, và kết quả đã bị trễ nải. Rồi lúc hàn triều bộc phát lần thứ hai thì đã không thể tổ chức nữa. Tôi đoán chừng năm nay cũng sẽ không có luôn."
"Thẩm học tỷ vào năm ngoái đã đi theo giáo sư Vân đến viện nghiên cứu tại biên giới hàn khí và cả năm cũng chưa từng trở về."
"Vương Triệt thì lại càng thần kỳ hơn nữa, vì đã hơn hai năm mà cũng không hề có chút tin tức của cậu ta. Nói không chừng bây giờ cậu ta đang ở tiền tuyến cũng nên."
Lô Địch kinh hãi hô lên: "Vãi nồi! Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy!"
Vương Tạp quả quyết nói: "Vậy chúng ta nhất định phải đi tới đó rồi!"
...
Nhìn thấy hai người này tình cảm dạt dào mà trò chuyện với nhau và càng nói càng hưng phấn, Bạch Tiểu La liền không thể không bĩu môi.
Hai năm qua cô ấy đã thông qua một số con đường để dò xét chút ít về tin tức Vương Triệt.
Khá lắm! Cậu ta đã mất tích!
Trường học nói rằng Vương Triệt tạm nghỉ học để đi tập huấn trong thời gian ba năm. Nhưng thời gian ba năm đã sắp đến nhưng thân ảnh cậu ta đều không thấy đâu.
Dù chỉ là một tia tin tức mà cũng đều không có.
Về tin tức của Thẩm Minh Loan thì càng không nghe được gì.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, dù có là nhân vật truyền kỳ nhưng trải qua hai, ba năm không có lộ ra đại sự thì cũng sẽ dần dần tuyệt tích mà thôi.
Hơn hai năm này trường học đều đã đổi mới hai nhóm học viên.
Nửa ngày sau, ba người Bạch Tiểu La leo lên quân hạm và nhìn xuống học viện Lâm Hải đang dần dần thu nhỏ. Trong lòng bọn họ không hiểu sao lại sinh ra một cỗ dự cảm như không lành như là một lần nhìn thấy cuối cùng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận