Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 700: Bát Trân Đại Bổ Thang

Cho dù đã là buổi trưa nhưng đều liên tục có thêm người đến tham gia Đại Hội Trân Tu.
Rất nhiều người đã ăn no nhưng vẫn có rất nhiều người đến tham dự.
Sau khi Lục Mao Trùng ăn xong, đến lượt Vương Triệt bắt đầu quét sạch các gian hàng.
Món ăn cho Khế Hồn sư sẽ có càng nhiều gian hàng hơn.
Có hơn 70 gian hàng, và Vương Triệt đi xen kẽ từng gian hàng để nhấm nháp các loại món ngon.
Những món ăn trưng bày ra trong Tiết Đông Nông đều là những món ăn có phẩm chất rất tốt.
Nếu ngày thường muốn ăn được thì chắc hẳn phải tốn khá nhiều tiền để chế biến mới có.
Đương nhiên, đa phần Khế Hồn Sư cũng không ăn được quá nhiều.
Ăn một hai món thì năng lượng cuồn cuộng bên trong món ăn đã đủ no rồi, sau đó không thể không đi tu luyện một hồi, qua một thời gian ngắn mới lại có thể đến ăn tiếp.
Một chút thực phẩm bổ dưỡng thì hiệu quả sẽ càng mạnh hơn.
Có vài Khế Hồn Sư có tố chất thân thể không quá tốt, chỉ ăn xong một miếng thì cả người phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng, máu mũi chảy dài...
Ở phía trước là một gian hàng của học viện Lâm Hải, Giáo sư Vân đang nhìn xem các sinh viên đứng xếp hàng và có chút cảm khái mà nói:
"Các bạn học tham gia lần này có tố chất thân thể cũng không tốt lắm."
"Chỉ một tô Bát Trân Đại Bổ Thang này của tôi mà cho đến bây giờ vẫn chưa có ai uống hết nổi."
Một vị sinh viên năm ba đứng bên cạnh giáo sư Vân nhịn không được mà cười nói: "Thầy à, thầy cũng phải cân nhắc về nguyên liệu chế biến của Bát Trân Đại Bổ Thang này là gì chứ... Em là một Khế Hồn Sư cấp 31 nhưng cũng không dám tùy ý uống hết nó đâu."
Giáo sư Vân trừng mắt bạn học này một chút rồi nói: "Em còn không biết xấu hổ mà nói vậy à?"
Bạn học kia hơi lúng túng nói: "Võ Hồn của em cũng chỉ là một đôi đũa mà thôi. Nên tố chất thân thể của em cũng không mạnh."
Giáo sư Vân gật gù đắc ý nói: "Em đừng có mà kiếm cớ! Em nhìn xem những bạn học có Linh Võ Hồn kia đi, bọn họ có dùng Võ Hồn thì cũng không thể uống được một bát! Tố chất thân thể quá kém!"
Giáo sư Vân vuốt ve chòm râu bạc trắng và lắc đầu nói: "Hiện tại những đứa trẻ các em chỉ lo chú tâm vaof tu luyện Võ Hồn và tăng cường sinh mệnh hồn ước, chứ cũng không để ý đến rèn luyện thân thể! Vô Phong Thiên Vương đến diễn thuyết tốt như vậy và còn tặng thêm cả phương pháp hô hấp có ích như thế, nhưng tôi đều không thấy có em nào chú ý luyện tập cả."
"Giáo sư Vân!"
Lúc này, trong số các bạn học đang xếp hàng bỗng vang lên một tiếng gọi thanh thúy.
Giáo sư Vân nhìn xem người tới mà cười nói: "Ồ, là Minh Loan sao? Em đã ăn bao nhiêu món rồi? Thế nào? Em cũng muốn tới đây nếm thử à?"
Thẩm Minh Loan đi tới đây cùng một vài bạn học với vẻ mặt tươi cười.
Thẩm Minh Loan hơi chút xấu hổ, nói: "Em chỉ nếm qua ba món ăn do em muốn giữ bụng một chút để đến đây nếm thử món ăn đặc biệt của thầy với mấy vị giáo sư khác chế biến cho Tiết Đông Nông lần này."
Điền Tiểu Vũ cười hì hì nói: "Giáo sư Vân, món ăn được các thầy chế biến sẽ đại biểu cho học viện Lâm Hải, nên chắc chắn là rất lợi hại rồi!"
Từ đầu đã có rất nhiều bạn học đến xếp hàng ở gian hàng của học viện Lâm Hải, rồi sau đó... sau đó đã từ từ ít đi.
Cũng không phải là do món ăn không ngon, mà là do hiệu quả của nó quá mạnh nên bọn họ chịu không nổi.
Giáo sư Vân cười nói:
"Em nói chuyện rất dẻo miệng đấy! Đến đây nếm thử một tô Bát Trân Đại Bổ Thang này đi. Em có thể uống hết một bát thì tôi không cần các em nói ra kiến nghị gì, mà tôi liền cho các em một cái Huy Chương Trân Tu."
"Em nào có thể uống nổi hai bát thì tôi sẽ ban thưởng một loại bí tịch Hồn kỹ ngàn năm."
"Mà nếu em nào có thể uống được ba bát, vậy tôi sẽ ban thưởng mười hạt giống của hai loại Hồn thực trung cấp."
Giáo sư Vân chỉ về tấm biển trên gian hàng, và ở trên có viết về phần thưởng.
Điền Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Phần thưởng tốt như vậy sao? Khó trách tại sao chỗ này lại có nhiều người như thế... Chậc, được rồi, không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn sẽ chẳng có mấy ai lấy nổi đâu."
Giáo sư Vân cười nói: "Người trẻ tuổi như các em bây giờ có xương cốt yếu và thể chất quá kém. Nhìn xem ai cũng rất cường tráng oai phong, nhưng chẳng có ai thật sự đã rèn luyện thân thể mình tốt cả. Trong các em ai sẽ nếm thử trước nào?"
Điền Tiểu Vũ đi lên thử trước.
Giáo sư Vân đem tô Bát Trân Đại Bổ Thang lớn kia đổ ra một phần năm.
Điền Tiểu Vũ uống một ngụm, rồi sau mấy giây sắc mặt cô ấy liền bắt đầu đỏ lên, toàn thân túa ra mồ hôi.
Chưa đến ba mươi giây là cả người cô ấy như đang bốc lên hơi nóng.
Điền Tiểu Vũ khoát tay áo, nói: "Không được không được! Loại canh này quá mạnh! Các thầy đã dùng nguyên liệu gì đấy ạ?"
Điền Tiểu Vũ cảm giác cả cơ thể mình đang tràn đầy năng lượng, nhưng lại có vẻ như sắp nổ tung.
Giáo sư Vân cười cười với vẻ mặt thần bí.
Khổng Thập Cẩm đi ra và cười he he nói: "Để em đến thử một chút! Em mới ăn một món nên bây giờ chỉ no phân nửa mà thôi. Em muốn nếm thử!"
Giáo sư Vân lại đổ một phần năm cho cậu ta.
Khổng Thập Cẩm uống xong một hớp nhỏ và ồm ồm nói: "Lại thêm một phần nữa đi ạ."
Giáo sư Vân: "Không tệ, dù cho cấp độ hồn lực của em không cao nhưng thể chất vẫn còn tạm được."
Giáo sư Vân gật đầu và lại rót thêm một phần.
Sau khi uống xong thân thể của Khổng Thập Cẩm đã không chịu nổi mà bắt đầu chảy ra máu mũi, sau đó quay đầu bỏ chạy đi tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận