Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 565: Hứng Thú

Bạn học nam vội vàng hỏi Vương Triệt: "Anh đã gặp qua anh ta rồi sao?"
Vương Triệt nói: "May mắn được gặp qua một lần và tôi đã được anh ta chỉ điểm qua. Anh ta không muốn tham gia Cup Khải Huyền là bởi vì anh ta đã quá mạnh rồi, đối với những học sinh như chúng ta mà nói thì đó là sự nghiền ép hoàn toàn. Cho nên anh ta mới lựa chọn không tham gia Khải Huyền Cup. Nhưng tôi cũng chỉ được gặp qua anh ta một lần thôi."
Điều này khiến cho vị bạn học nam này vô cùng kích động.
So với bạn gái của cậu ta còn kích động hơn.
Vương Triệt hỏi: "Bạn là fan hâm mộ của anh ta sao?"
Bạn học nam kích động nói: "Đúng đúng! Bởi vì thành phố mà tôi sống cách rừng Phù Không cũng rất gần. Nếu như rừng Phù Không xảy ra sự tình gì thì thành phố của tôi đều sẽ không thể tránh khỏi."
Vương Triệt gật đầu, nói: "À, thì ra là thế. Đáng tiếc là tôi cũng không biết anh ta gia nhập vào học viện nào, nhưng đối với anh ta mà nói, dù đi đến học viện cũng đều được, vì anh ta chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua của châu Tây Nhạc chúng tôi."
Bạn học nam kia bỗng đi tới và lập tức nói: "Bạn học Vương, thật ra thì anh cũng không cần so sánh mình cùng với Vương Bá Thiên làm gì. Anh có thể trở thành quán quân của Khải Huyền Cup là cũng đã vượt xa khỏi những người đồng lứa khác rồi. Trong toàn bộ chiến khu cũng chỉ có chín vị học sinh cấp 3 có thể so được với cậu thôi mà."
Vương Triệt cười nói: "Nhưng trong đại học thì khó mà nói. Cấp 3 mạnh không có nghĩa là đại học sẽ còn mạnh. Có rất nhiều Khế Hồn Sư có tài nhưng thành đạt rất muộn, vào bất cứ lúc nào quán quân cũng có thể bị vượt qua."
Bạn học nam vẫn khuyên nhủ: "Vậy cũng không thể nào, anh đã là quán quân thì tiềm lực và thiên phú vẫn còn ở đó, sẽ không có mấy người có thể vượt qua anh đâu."
Hai người giao lưu mà khi bạn học nữ còn lại nhìn thấy cảnh này thì trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Chính mình cũng vừa mới thể hiện ra một chút bái phục thôi mà, không nghĩ tới bạn trai của mình không hề ghen tỵ một tí nào, mà ngược lại còn cùng với người ta trao đổi càng thêm thân thiết.
Nhìn tên này bây giờ nghiêm túc như vậy, lúc bình thường dỗ dành mình cũng không chú tâm đến thế.
Rất nhanh sau đó, mọi người đều quen thuộc nhau hơn.
Tần Lệ ngồi ở một bên nhìn xem Vương Triệt mà kinh dị liên tục.
Khá lắm, lợi hại nha!
Nam nữ đều bị cảm phục!
Không bao lâu cả đám đã đến thành Nộ Giang.
Bạn học nam nhiệt tình nói với Vương Triệt: "Thêm thông tin liên lạc đi, nếu lần sau có cơ hội thì chúng ta trò chuyện tiếp!"
Vương Triệt gật đầu, nói: "Không thành vấn đề!"
Những tân sinh viên này là chuyên ngành luyện chế dược, mà gia đình của vị học sinh này cũng là chuyên môn luyện chế dược phẩm.
Trên đường đi, vị bạn học này đều biết gì nói đó, giống như là vừa gặp Vương Triệt thì đã thân quen vậy.
Chào tạm biệt những bạn học này, Vương Triệt dự định tiến về hồn thổ vùng dã ngoại bên ngoài thành Nộ Giang.
"Dẫn cư ở thành Nộ Giang cũng khá đông đúc!"
Vương Triệt nhìn thoáng qua, trong hai ngày nghỉ này thành phố nhỏ ở nơi biên giới châu Bắc Giang cũng rất đông người.
Tần Lệ giải thích:
"Sau khi ra khỏi thành Nộ Giang và đi hướng ngoài khoảng một trăm dặm, cậu liền có thể đi đến khu vực bên ngoài."
"Có điều tình hình bên kia cũng có chút phức tạp, coi như là khu vực phía ngoài cùng thì hồn sủng hệ Thiên Không chỉ cần khẽ đến gần là đều sẽ bị mất khống chế. Cho nên cũng chỉ có thể thuê xe hoặc là đi bộ đến, nhanh nhất thì mất nửa giờ sẽ đến nơi."
"Nếu như muốn đi vào khu vực nội bộ, tôi đề nghị cậu vẫn là tìm thêm mấy người đi cùng. Vì khi gặp được nguy hiểm cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên đi. Ở bên ngoài nhìn xem cảnh sắc là được rồi."
Vương Triệt gật đầu, bởi vì anh đã chuẩn bị đầy đủ nên không cần tại thành Nộ Giang mua sắm tiếp tế gì thêm, thậm chí cũng không đi thuê xe mà trực tiếp đi bộ đến.
Vương Triệt có dự cảm rằng, lần này anh sẽ thu hoạch được rất khá.
Vùng dã ngoại bên ngoài thành Nộ Giang cùng với ở thủ đô Lâm không khác nhau là mấy.
Trước khi bước vào trong Lôi Minh Hồn Thổ, hoàn cảnh bên ngoài vẫn là rất không tệ.
Vương Triệt đi bộ với tốc độ rất nhanh, bởi vì thời gian của anh đang tương đối gấp rút, nên anh cũng không có thời gian mà thưởng thức cảnh sắc ở xung quanh.
Rất nhanh sau đó, Vương Triệt liền thấy một khu vực tương đối đặc thù kia.
Có thể thấy được từ rất xa.
Bầu trời âm trầm, mây đen trôi cuồn cuộn, từ bên ngoài nhìn lại còn thấy nơi đó bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh.
Vương Triệt nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một hồi.
Anh gần như có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh hệ lôi điện nằm rời rạc giữa thiên địa, tán loạn khắp bốn phía xung quanh.
Vương Triệt cảm thấy kinh ngạc, nói:
"Đây rốt cuộc là loại hồn thú hệ lôi điện gì đang trong quá trình tiến hóa mà lại tạo ra dị tượng cỡ này?"
"Sau khi nó tiến hóa đã tầm một tháng mà dị tượng cũng còn chưa có tán đi. Chẳng lẽ nó là hồn thú đã đạt tới cấp độ siêu phàm?"
Vừa nghĩ tới đó thì Vương Triệt liền tăng thêm mấy phần hứng thú.
Anh thậm chí còn nghĩ đến một vài khả năng khác.
Vương Triệt trực tiếp thả ra Từ Lực Kiếm và Lục Mao Trùng.
Từ Lực Kiếm vừa được thả ra, cắm ở bên trong vỏ kiếm điện từ, liền có chút hưng phấn bay loạn xung quanh bốn phía.
Hình như cũng đã cảm thấy được cái gì đó.
Lục Mao Trùng thì là buồn bực ngán ngẩm mà ngáp dài một cái.
Nếu là như lúc bình thường, mình đang thảnh thơi trồng trọt tưới nước cho ruộng đồng nhỉ.
Tiểu mao trùng nhìn xem chung quanh, nhất là ở phía đằng trước.
Nó không quá ưa thích loại tình cảnh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận