Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 412: Cậu Đang Giỡn Chơi Với Tôi Sao?

Vương Triệt cười nói: "Nhưng ta là nhân loại của thế giới này."
Vương Triệt cũng không hề nói dối, vì anh thật sự chỉ tàn hồn chuyển thế đến thế giới này mà thôi.
Vương Triệt tiếp tục nói:
"Những dược vật kia là do tự tay tôi chế tạo ra, chúng có thể tạm thời hồi phục cho ông, nhưng cũng có thể giúp cho ông hồi phục vĩnh viễn."
"Chỉ là phải chờ đến khi thực lực của tôi mạnh hơn nữa mới được.”
"Ông có nhiều chuyện muốn đi làm như thế, vậy ông không muốn tự mình nhìn xem thế giới mà người từng bảo vệ năm đó bây giờ như thế nào sao?
Lời này vừa ra liền đả động đến cảm xúc của Không Thần Long.
Nó lâm vào suy tư.
Không Thần Long do dự nói: "Tôi muốn suy nghĩ một chút."
Vương Triều cũng không vội.
Vì anh vẫn còn nhiều thời gian.
Không Thần Long hỏi: "Cậu thật sự có thể làm được sao?"
Vương Triều nói: "Ông có thể ngẫm lại xem, vừa rồi ông đã đối mặt với sự tồn tại cỡ nào mới có được khí thế đó!"
Không Thần Long lập tức trầm mặc.
Không Thần Long phát ra một tiếng rồng ngâm, rồi nó nhìn về phía Vương Triệt, nói: “Được, tôi đồng ý! Nhưng có điều tại sao cậu lại muốn làm như vậy?”
Vương Triệt cười nói: "Thế tại sao ông lại làm vậy?"
Thân thể Không Thần Long liền chấn động, tỏ ra rất kinh ngạc mà nhìn Vương Triệt.
Nó muốn hỏi Vương Triệt vì sao lại cứu nó?
Còn điều Vương Triệt muốn hỏi nó chính là vì sao nó lại bảo vệ thế giới này?
Vậy nó còn cần lý do sao?
Không, nó không cần!
Vào giờ phút này, Không Thần Long cảm giác vị thiếu niên kia đúng là toát ra khí thế khó mà hình dung.
Không Thần Long nở nụ cười, nói: “Ha ha ha ha... Vương Triệt, vừa rồi tôi cảm giác cậu vốn không phải là một thiếu niên! Tôi cảm thấy cậu còn già hơn tôi nữa đó.”
Vương Triệt thầm nghĩ: Xin lỗi, tôi đúng là già hơn ông một chút.
Không Thần Long sống cụ thể đã bao nhiêu năm thì Vương Triệt không rõ lắm.
Nhưng anh tu tiên đã mấy vạn năm.
Anh đã từng đu lịch qua vạn giới trong vũ trụ, và thời gian ở từng thế giới sẽ không giống nhau, trên thực tế tuổi tác mình bao nhiêu thì chính Vương Triệt cũng khó mà nói được.
Không Thần Long cười nói: "Thế nhưng nhân loại hay nói có ơn tất trả, và hồn thú chúng tôi cũng vậy. Mà cậu còn quá nhỏ yếu nên tôi không giúp được cậu. Tuy nhiên hồn thú có thể giúp cậu. Cậu xem có thể tìm ra một con hồn sủng hệ Long hay không?”
Vương Triệt suy nghĩ một chút, sau đó anh gọi con Lục Mao Trùng đang ngủ phè phỡn của mình dậy.
"Ti ngô?"
Lục Mao Trùng mở to đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.
Nó lại nằm mơ, mơ thấy mình biến thành một thần uy cự long oanh oanh liệt liệt!
Lúc vừa định biến thân thì bị Vương Triệt đánh thức!
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng kêu to một tiếng với Vương Triệt, thức dậy trong sự giận dỗi: "Vương Triệt, Sao anh lại làm thế?
“(>д<)”
Vừa chiến đấu mấy trận nên trùng tôi mệt muốn chết rồi đây này !
Tôi vẫn chưa ngủ được bao lâu!
Vùa mơ được một giấc mơ đẹp thì đã biến mất tiêu luôn rồi!
Lục Mao Trùng đang rất tức giận!
Khí thế lúc rời giường cũng rất lớn!
Vương Triệt chỉ chỉ phía sau Lục Mao Trùng.
Đứa nhóc này còn không biết tình trạng hiện tại của mình thế nào.
Lục Mao Trùng xoay người lại, nó liền nhìn thấy một con quái vật khổng lồ mà mình chưa từng gặp!
Một con cự long so với con cự long trong mơ còn uy phong hơn!
Lục Mao Trùng liền há miệng lắc đầu, hoài nghi là mình đang nằm mơ nên tự lấy đuôi đánh thẳng vào gáy mình.
Đánh đến tự mình lăn quay.
Đau quá! Đây là sự thật!
Vương Triều: "..."
Không Thần Long: "..."
Không Thần Long thầm nghĩ: Đây hẳn là con Tiểu Thanh Trùng trong mấy tấm ảnh vừa rồi, nhưng nhóc con này hình như có chút ngốc.
Cơn đau sau đầu làm cho Lục Mao Trùng nhận ra rằng đây không phải là một giấc mơ.
Nó đã nhìn thấy chân long!
Đôi mắt Lục Mao Trùng sáng rực lên, sau đó bỗng nhìn trái nhìn phải vì cảm thấy có gì đó không đúng.
Con cự long mà Vương Triệt vẽ ra so với con này hình như có sự chênh lệch.
Tuy rằng hình thể có năm sáu phần tương tự, nhưng thần thái và các chi tiết khác lại thua kém rất nhiều.
Vì con cự long mà Vương Triệt đã vẽ là một trong những hình thái ở thời kỳ trưởng thành của Hoang Thí Trùng.
Cho nên tất nhiên là không giống nhau.
Lục Mao Trùng cảm thấy con cự long trước mắt mình tuy rằng rất uy vũ, to lớn.
Nhưng con cự long mà Vương Triệt vẽ ra lại hấp dẫn nó hơn.
Vương Triệt nói: "Ông có thể thử với nó xem! Thật không giấu gì, con Lục Mao Trùng này có ước mơ sẽ biến thành rồng! Nếu như có thể thì ông hãy thử để cho nó kế thừa một bộ phận lực lượng của ông.”
Không Thần Long bị lời này làm cho nghẹn lại, long nhãn mở ra tròn vo mà nhìn Vương Triệt.
Như thể nó muốn nói: Cậu đang giỡn chơi với tôi sao?
Thật sự muốn để cho con Thanh Thanh Trùng này nhận truyền thừa của long tộc ư?
Loại hồn thú này làm sao có thể kế thừa lực lượng của một vị Chân Long nắm trong tay không gian thần lực được chứ?
Cũng không phải Không Thần Long khinh thường Lục Mao Trùng.
Nhưng vốn dĩ là không thể được!
Huyết mạch chênh lệch quá lớn, một con Thanh Thanh Trùng như này sao có thể chịu đựng nổi.
Lục Mao Trùng như hiểu ra gì đó, nó nhìn về phía Không Thần Long rồi sau đó quay đầu qua một bên.
Tôi cũng không muốn!
Dường như Lục Mao Trùng cũng không muốn kế thừa lực lượng của Không Thần Long.
Không Thần Long thấy thế liền cứng đờ.
Có chuyện gì với con Thanh Thanh Trùng này vậy?
Nó... đang xem thường mình à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận