Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 802: Lĩnh Vực Biển Cả

Vương Triệt nói: "Thả khoang điều khiển ra đi, chỉ cần không mở ra là được, chỉ một lát nữa thôi chúng ta sẽ gặp nó."
Thương Lãng Linh Thức trầm mặc mấy giây nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Nó chậm rãi di chuyển khoang điều khiển của Vương Triệt từ dưới lên trên, sau đó thả khoang điều khiển ra bên ngoài.
Lần này, ngược lại là đã có thể tận mắt nhìn thấy biển sâu đen kịt kia.
Ở nơi xa xa, có một vòng trắng sáng cực kỳ loá mắt.
Đồng thời một đạo sát khi mãnh liệt cách nước biển vô biên ngưng tụ lại như muốn đánh vào sâu trong linh hồn Vương Triệt.
Vương Triệt lập tức móc ra tấm vảy rồng.
Vảy rồng màu đen bạc cùng với biển sâu âm u này đều tản ra một cỗ khí tức thần bí huyền diệu!
Cái vảy rồng này để không cũng không làm được gì, chỉ có thể nằm trong tay của Vương Triệt mới phát huy được tác dụng.
Với sức mạnh của Không Thần Long, nếu cái vảy rồng này nằm trong tay người khác thì sẽ biến mất và ngay lập tức trở lại tay Vương Triệt..
Cho nên, chỉ còn có cách Vương Triệt tự mình đến làm.
Vảy rồng đại biểu cho Không Thần Long đã xuất hiện.
Sát khí liền như thủy triều mà biến mất.
Thương Lãng Linh Thức giật mình nói: "Sát khí của nó đang biến mất!"
Đó là vật gì vậy? ? ?
Có thể làm cho sát khí của Hồn Thú siêu phàm mười vạn năm tu vi hồn lực trong nháy mắt đã biến mất rồi sao?
Tuổi trẻ như Thương Lãng Linh Thức lần đầu tiên thấy được một sự việc vượt ra ngoài tầm nhận thức của nó.
"Nhân loại, rốt cuộc cậu là ai, sao có thể khống chế được vảy của Không Thần Long!"
Từ tận sâu trong linh hồn Vương Triệt vang lên một tiếng thầm thì cổ xưa!
Bóng dáng cá mập trắng ở phía xa dừng lại.
Dường như không nhúc nhích.
Có thể giao tiếp được với nó thì đây chính là chuyện tốt.
Vương Triệt ở sâu trong linh hồn đáp lại:
"Tôi là ai, ông không cần biết."
"Ông trở về nói cho Thần Quang Kình là tôi đã tới, và hỏi ông ta một câu có còn nhớ chuyện năm đó ở lĩnh vực không gian mây cao hay không?"
Câu nói này rất đặc thù.
Nghe được câu này mà bóng dáng cá mập trắng lập tức dao động.
Thân ảnh khổng lồ của nó rõ ràng đang khiếp sợ!
Cá mập trắng tức tốc quay đầu rời đi!
Thương Lãng Linh Thức lâm vào trầm tư hỏi: "Câu nói này có thâm ý gì? Dựa theo phân tích của tôi, cái vảy này tựa hồ ẩn chứa không gian chi lực rất cường đại, chỉ có thể xuất phát từ Hồn Thú cường đại nhất trong hệ không gian thôi. Nhưng tại sao chỉ vì câu nói ấy mà nó lại có thể dễ dàng rời đi như vậy?"
Vương Triệt chỉ cười cười.
Trong những lời đó hàm chứa một câu chuyện xưa.
Lúc trước, khi Vương Triệt và Không Thần Long thoải mái nói chuyện thì anh đã biết được.
Đương nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra, trước mắt thì trong nhân loại cũng chỉ có một mình Vương Triệt biết điều này.
Chưa được bao lâu, ở phía xa xa của biển sâu đã xuất hiện một tia sáng.
Thương Lãng Đại Bạch Sa đang bay tới lần nữa.
Nó bay ra từ trong quầng sáng kia và nói: "Nhân loại, đi theo tôi!"
Thương Lãng Đại Bạch Sa bay vào bên trong vòng sáng khổng lồ kia.
Vương Triệt nói: "Xem ra là có thể nhìn thấy Thần Quang Kình rồi! Thương Lãng, đi thôi!"
Thương Lãng Linh Thức cũng cảm giác được vòng sáng kia, đó hẳn là một loại thông đạo không gian.
Nó lập tức bơi vào theo con cá mập trắng khổng lồ kia.
Sau đó quang cảnh bỗng nhiên biến hóa.
Thân thể đã bị phân tán của Thương Lãng Linh Thức bây giờ đã tổ chức lại.
Khi tầm mắt được ngưng tụ lần nữa, Vương Triệt nhìn thấy một vùng trời xanh thẳm vô tận.
Nhìn lại xuống chân là mặt biển không có bất kì tia gợn sóng nào.
Giờ phút này, Thương Lãng Linh Thức đang trôi nổi bên trên và yên tĩnh nhìn về phía trước.
Nơi đó là một con Hồn Thú vô cùng khổng lồ, tựa như một ngọn núi non hùng vĩ.
Lưng nó có màu tím nhạt, trông giống như một khối lục địa và tản ra ánh sáng rực rỡ.
Không nhìn thấy đầu và cũng không nhìn thấy đuôi của nó.
Chỉ có thể nhìn thấy phần lưng giống như Thập Vạn Đại Sơn kia.
So với Hồn Thú này thì Thương Lãng Đại Bạch Sa chỉ giống như một con chó con mà thôi.
Về con Thần Quang Kình này, chưa nói đến thực lực của nó thế nào, chỉ riêng về hình thể trước đây trong thời cổ đại của giới Hồn Thú, thì loại Hồn Thú cường đại như nó tuyệt đối là xếp top 3!
Khó trách tại sao nó chỉ cần hắt hơi thì liền có thể tạo thành sóng thần, làm cho phân nửa châu Loạn Hải biến thành biển nước.
Thương Lãng Linh Thức mang ngữ điệu trang nghiêm mà nói ra: "Đây là Hồn Thú khỏng lồ nhất mà tôi được nhìn thấy tận mắt."
Vương Triệt cũng là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Thần Quang Kình.
Con cá mập trắng lớn kia bơi đến trước mặt Vương Triệt.
Hình thể của nó bắt đầu cấp tốc thu nhỏ.
Sau đó nó biến thành kích thước cỡ mười mấy mét.
"Nhân loại, cậu nói đi, rốt cục là cậu và Không Thần Long có quan hệ như thế nào?"
m thanh của cá mập trắng khổng lồ có hơi lạnh lùng.
Vương Triệt nói: "Tôi muốn trực tiếp đối thoại với lão đại của ông."
Cá mập trắng: "Thật xin lỗi, tạm thời cậu không có tư cách đó. Coi như cậu có thể cầm được vảy của Không Thần Long thì để cậu tiến vào được đây cũng đã là không tệ rồi."
Cá mập trắng khổng lồ không nhịn được mà nói tiếp: "Chúng tôi là Hải Hồn thú nhất tộc, khác biệt hoàn toàn với Hồn Thú trên lục địa, nên cũng không có bất kì cảm tình gì với nhân loại các cậu. Còn nữa, cái việc mà cậu ở trong bọc sắt này xuống đây thật thiếu tôn trọng với bọn tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận