Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 472: Nếm Thử Tiểu Hồn Đậu

“Nào, bạn học, cho cậu này!”
Điền Tiểu Vũ đưa một viên Tiểu Hồn Đậu cho Vương Triệt.
Vương Triệt hỏi: “Có thể cho em thêm một viên nữa không?”
“?”
Điền Tiểu Vũ hơi nghi hoặc nhìn Vương Triệt hỏi: “Lẽ nào cậu có hai con hồn sủng lần à?”
Câu hỏi này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ở giai đoạn hiện tại mà có được hai con hồn sủng thì thực sự quá ít người làm được.
Vương Triệt nói: “Có, nhưng hiện tại nó đang ngủ.”
Điền Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cậu thực sự có hai con hồn sủng sao?”
Hiện tại cô đã là sinh viên đại học năm hai nhưng vẫn còn chưa có được con hồn sủng thứ hai, chỉ luôn chuyên tâm đào tạo Phong Ngữ Ưng.
Hiện tại Điền Tiểu Vũ cũng chỉ vừa mới lựa chọn trứng hồn sủng cho hồn sửng thứ hai, cô dự định đến đại học năm ba sẽ bắt đầu đào tạo.
Những người khác cũng nói vào theo.
Cậu bạn mập mạp đi đến trước mặt Vương Triệt nói: “Đại ca à, anh mạnh mẽ như vậy sao? Có hai con hồn sủng là thật sự rất lợi hại! Ở Châu Loạn Hải chúng tôi năm nay cũng chỉ gặp được mấy vị học sinh có hai con hồn sủng thôi đó.”
Hồn sủng của cậu ta là Linh Lung Kiêu, đây là một loại hồn sủng hệ Thảo Mộc cỡ nhỏ.
Vương Triệt cười nói: “May mắn thôi!”
Cậu bạn mập mạp cười he he nói: “Tôi vừa nhìn là biết anh rất không đơn giản. Tôi tên là Khổng Thập Cẩm.”
Vương Triệt nhìn hình thể của cậu ta một chút rồi nói: “Tôi tên là Vương Triệt! Tên của cậu như vậy chắc bình thường cậu rất thích ăn đúng không?”
Khổng Thập Cẩm không cao, thể hình của cậu ta không tính là cao lớn, nhìn rất có phúc tướng, không lo về cái ăn cái mặc.
Khổng Thập Cẩm cười lúng túng, nói: “Cũng không phải, là do mẹ tôi thích ăn Thập Cẩm nên mới đặt cho tôi cái tên này… Sau đó tôi đã kế thừa gen ưu tú của mẹ tôi nên cũng thích ăn Thập Cẩm.”
Mọi người lập tức bật cười.
Điền Tiểu Vũ tò mò hỏi: “Một con hồn sủng của cậu đang nằm ngủ, vậy cậu lấy hai viên làm gì?”
Khổng Thập Cẩm giơ tay nói: “Em biết! Chắc chắn là anh ta muốn tự mình đích thân nếm thử, cho nên chị có thể cũng cho em thêm một viên được không? Em cũng muốn nếm thử!”
Điền Tiểu Vũ hiểu ra và lập tức cười nói: “Ra là thế, việc này không được. Trong Tiểu Hồn Đậu ẩn chứa bột hồ lạnh có dược lực khá mạnh, mà thể chất và đẳng cấp hồn lực của học sinh các em vẫn chưa đủ, vì cơ thể cũng chưa từng rèn luyện. Cho nên loại bột hồ lạnh này sẽ khiến bụng dạ của các em cảm thấy khó chịu. Nhân loại chúng ta ở giai đoạn các em là không so được với cơ thể của hồn sủng. Bột hồ lạnh có thể hỗ trợ hồn sủng tiêu hóa, nhưng lại không tốt lắm với nhân loại chúng ta.”
Khổng Thập Cẩm nói: “Không sao, đẳng cấp hồn lực của em cũng cao nên thể chất cũng không tồi. Tiểu Hồn Đậu này khá thơm nên em muốn nếm thử. Hơn nữa Linh Lung Kiêu của em có hồn kỹ chữa trị mà.”
Điền Tiểu Vũ suy nghĩ nói: “Vậy được! Chị sẽ cho em hai viên Tiểu Hồn Đậu. Còn em thì sao?”
Vương Triệt nói: “Em cũng muốn nếm thử!”
Thức ăn dành cho hồn sủng thì đương nhiên Vương Triệt cũng muốn nếm thử cho biết.
Điền Tiểu Vũ cho hai người mỗi người hai viên Tiểu Hồn Đậu.
Có vài sinh viên cũng muốn thử nên cũng cầm lấy hai viên.
Điền Tiểu Vũ cười không nói gì mà vỗ vỗ Phong Ngữ Ưng.
Phong Ngữ Ưng nhanh chóng hạ cánh và lúc này đã đến vị trí ngoại ô của Thủ đô Lâm.
Nó hạ cánh ở bên cạnh một trang trại, xung quanh là một khu vực ruộng đồng rộng lớn trồng đủ các loại thực vật.
Trang trại yên tĩnh thanh bình, nhưng vẫn thường xuyên có người đến ở.
Mọi người đều tò mò tại sao Điền Tiểu Vũ lại hạ cánh ở đây!
Rất nhanh sau đó bọn họ đã biết được nguyên nhân.
Các tân sinh viên đều cho hồn sủng của mình ăn Tiểu Hồn Đậu trước.
Một lúc sau các hồn sủng đều nhao nhao phát ra nụ cười vui mừng, hiển nhiên đã cảm thấy thứ này ăn rất ngon.
So với đồ ăn vặt thông thường của hồn sủng thì loại Tiểu Hồn Đậu này ngon hơn ba lần.
Điền Tiểu Vũ hài lòng gật đầu.
Sau đó mấy tân sinh viên liền lấy viên Tiểu Hồn Đậu thứ hai vội vã cho vào miệng mình.
“Mùi vị thật thơm!”
“Hu hu… đến nơi đây làm tôi cảm thấy hồn sủng còn được ăn ngon hơn cả mình…”
“Tôi nhận thấy nó hơi giống như đường, nhưng mùi vị lại vô cùng thanh mát…”

Vương Triệt thì để mình nếm thử trước.
Ừm…
Theo như khẩu vị của anh thì mùi vị của Tiểu Hồn Đậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là tạm được.
Nhưng nó được ở chỗ là có thành phần tự nhiên, là loại thức ăn được điều chế từ các loại thực vật và dược liệu.
Và không cho thêm quá nhiều nguyên tố nhân tạo khác.
Sau đó Vương Triệt cũng đút cho Lục Mao Trùng ăn.
Lục Mao Trùng ngửi ngửi rồi hơi nhíu mày:
“o (- _-)o”
Có vẻ như không ngon lắm…
Vương Triệt nhìn nó một cái, Lục Mao Trùng lập tức ăn vào một cách lịch sự.
Vừa nhai mấy miếng thì nó liền cảm thấy không ổn lắm, sau khi ăn hết thì nó tỏ ra vẻ mặt ghét bỏ.

( ̄

_
 ̄)


Điền Tiểu Vũ bắt được biểu cảm của Lục Mao Trùng nên hơi ngạc nhiên hỏi: “Không ngon à?”
Vương Triệt ho khan một tiếng nói: “Thực ra mùi vị không tồi, chỉ là nó ăn không quen thôi.”
Điền Tiểu Vũ suy nghĩ rồi liếc nhìn Lục Mao Trùng một cái.
Cô cảm thấy có lẽ không hoàn toàn là nguyên nhân này.
Thực ra Lục Mao Trùng cảm thấy không ngon lắm.
Chủ yếu là bình thường đồ ăn vặt lá cây mà Vương Triệt điều chế cho nó đều quá thơm ngon.
Lục Mao Trùng cảm thấy còn ngon hơn loại đậu này một trăm lần.
Đương nhiên nó chỉ là Trùng nên không thể đại diện cho tất cả hồn sủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận