Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 739: Cửa Ải Thứ Hai: "Tiểu Quỷ Cản Đường"

Mà hàng năm, mê cung tường băng trong khu di tích này đều sẽ thay đổi, nhưng bức tường băng phảng phất như huyền băng vạn năm tuổi, không cách nào đánh vỡ.
Muốn bay lên để xuyên qua mê cung thì nhất định phải nhận lấy nhiệt độ cực lạnh đến tận xương tủy do căn cứ thiết kế ra.
Bay càng cao thì nhiệt độ sẽ càng thấp, và sẽ còn lọt vào những đợt tập kích, để nhằm ngăn cản tất cả hồn sủng hệ Thiên Không ở giai đoạn này có khả năng bay qua.
Nếu muốn cứng rắn bay qua thì sẽ yêu cầu hồn lực và ý chí của khế hồn sư và hồn sủng là cực cao.
Thường thường cần đến mấy canh giờ trở lên mới có thể bay ra được.
Nhưng sau khi đi ra, thường thường bọn họ đều sẽ cảm thấy tâm thần mỏi mệt, và cũng không còn sức lực để tiến vào cửa ải tiếp theo nữa.
Vương Triệt cũng không lựa chọn cứng rắn bay ra ngoài.
Vì thật ra loại cửa ải mê cung như thế này bình thường sẽ có một loại cửa thoát nào đó, nếu tìm được cửa thoát thì sẽ rất nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tượng tự như như mấy gốc Tế Hồn Thụ ở rừng Phù Không.
Vương Triệt phóng ra thần thức và từ từ đi tới để cảm ứng các bức tường băng khắp bốn phía.
Lục Mao Trùng đi theo sau lưng và cứ dáo dác nhìn đông nhìn tây.
"Đến đây đi, mi sử dụng Liệt Diễm Trùng Kích đánh mạnh vào bức tường băng này cho ta."
Đột nhiên Lục Mao Trùng nghe thấy Vương Triệt ra lệnh.
Nó đưa mắt nhìn về phía bức tường băng trước mắt, cảm giác thấy không có gì kì lạ.
Có điều nếu như Vương Triệt đã ra lệnh thì Lục Mao Trùng sẽ lập tức chấp hành.
Nó lập tức thi triển ra chiêu Liệt Diễm Trùng Kích và bắt đầu đập mạnh vào bức tường băng trước mắt.
Hỏa diễm hừng hực tản ra nhiệt độ cao đến cực hạn, nương theo lực xung kích hung mãnh của Lục Mao Trùng mà đã đập cho bức tường băng chấn động không thôi.
Đập được vài phút đồng hồ, một tiếng rống to vang lên, và chậm rãi truyền ra từ trong bức tường băng này.
Rất nhanh sau đó, hình dáng của bức tường băng bỗng nhiên thay đổi.
Nó biến thành một con Cự Băng Nham cao đến mười mấy mét.
Cự Băng Nham là Hồn thú hệ hàn băng, toàn thân nó được tạo thành từ băng thạch nên có lực phòng ngự cực mạnh, nó có thể tự do thay đổi hình dáng thân thể và có linh trí rất cao.
Tường băng biến hóakhiến cho Lục Mao Trùng giật nảy cả mình. Nó lập tức lui lại và nhìn chăm chú vào con quái vật khổng lồ này.
Vương Triệt cũng không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn mà nói thẳng:
"Bây giờ mi có hai lựa chọn. Một là tránh đường; hai là nói cho ta biết đường đi chính xác trong mê cung này. Ừm, nếu không tên kia sẽ đập vào mi lần nữa."
Vương Triệt chỉ vào Lục Mao Trùng đang thiêu đốt hỏa diễm toàn thân.
Cự Băng Nham xoay người nhìn Vương Triệt rồi rống lên vài tiếng.
Tựa như nó đang hỏi, cậu làm thế nào mà phát hiện được tôi?
Vương Triệt cười một cái rồi nói: "Có thể là do bức tường băng của mi không giống bình thường, hùng vĩ suất khí ngoài định mức chăng?"
Cự Băng Nham liền gật đầu, tựa như đang rất hài lòng đối với câu trả lời này của Vương Triệt, ngay sau đó nó đã tránh ra một con đường.
Lục Mao Trùng: "..."
Chờ sau khi Vương Triệt rời đi, nó lại biến thành bức tường băng như lúc đầu, giống y như các bức tường băng khác.
Tiếp theo, Vương Triệt lại lợi dụng Liệt Diễm Trùng Kích của Lục Mao Trùng mà liên tục tìm được mười mấy con Cự Nham Băng từ trong vô số bức tường băng, giúp anh liên tục xuyên qua mê cung trùng điệp.
Vương Triệt đi ra mê cung nhanh đến mức làm cho người ta giận sôi, không tới nửa canh giờ mà anh đã thông qua được cửa ải này.
Thấy vậy mà vô số người xem đều trở nên im lặng.
Về sự biến hình của Cự Băng Nham, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường là không thể nào nhìn ra.
Vương Triệt đã lấy thần thức hùng mạnh của anh thì mới tinh tế cảm ứng ra được bọn chúng.
Tinh thần lực mới là điểm mấu chốt đối với đám tuyển thủ muốn vượt ải, nếu có hồn sủng hệ Tinh Thần thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
Nên cũng có thể nhẹ nhàng đi ra mê cung.
Thật ra cửa ải thứ nhất cũng không khó.
Chỉ nhìn xem bạn có thể nghĩ đến hay không thôi.
Ra khỏi mê cung tường băng, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến hóa.
Vương Triệt cũng đã thấy được hỏa chủng.
Nó nằm trên một ngọn núi băng nơi xa.
Dưới nhiệt độ quá thấp này, hỏa chủng kia trong giống như là một đốm mặt trời ban trưa rất yếu ớt nhưng lại không thể bị dập tắt.
Trông nó cực kỳ thần diệu.
Vương Triệt tiếp tục hướng lên phía trước nhưng anh vừa bước ra một bước thì không gian giống như bị vặn vẹo, cảnh tượng xung quanh lại phát sinh biến hóa lần nữa.
"Ô hô hô..."
" Ô hô hô..."
Từng âm thanh âm trầm không ngừng vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Rất dễ nhận ra loại âm thanh này, đó là tiếng kêu của hồn sủng hệ U Minh, Quỷ Bảo Bảo.
Quỷ Bảo Bảo là một loại hồn sủng hơi chút kì lạ, bọn chúng là hồn sủng U Minh và sinh hoạt tại đủ mọi nơi trong khu di tích.
Bình thường bọn chúng sẽ lấy việc hù dọa các loại hồn sủng khác để làm nhân sinh, nếu hù được càng nhiều hồn sủng thì tu vi hồn lực của bọn chúng sẽ càng ngày càng mạnh.
Hù được hồn sủng càng mạnh thì bọn chúng sẽ càng dễ tiến hóa.
Thỉnh thoảng bọn chúng sẽ còn chạy ra bên ngoài để hù dọa nhân loại.
Bọn chúng là một loại hồn sủng hệ U Minh ở thời hiện đại nhưng khoa học không thể giải thích được.
Nhìn từ bề ngoài, Quỷ Bảo Bảo giống như là một cái bóng đen, không có hình dạng cụ thể.
Chỉ có lúc xuất hiện hù dọa người khác thì bọn chúng mới có thể hiện ra.
Không bao lâu sau, phía trước đã có một khuôn mặt quỷ âm u to lớn ngưng tụ trong không trung, tản ra khí tức dữ tợn và kinh khủng.
Lục Mao Trùng thấy vậy liền xiết chặt tâm thần.
Cửa ải thứ hai tên là: "Tiểu quỷ cản đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận