Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 792: Anh Hùng Vương Thiên Bá Lại Tới

Giờ phút này, tại bên ngoài tuyến hải vực, nếu như từ trên không trung nhìn lại sẽ thấy được trên mặt biển to lớn kia có một vòng xoáy khổng lồ tung hoành đến mấy ngàn mét.
Đến gần quan sát sẽ trông cực kỳ doạ người!
Tại chỗ sâu của vòng xoáy mơ hồ có một đôi cự nhãn đang không ngừng lóe lên rồi biến mất!
Ở mấy dặm giữa không trung nằm bên ngoài vòng xoáy, có một dãy tường thành trôi lơ lửng toàn bộ đều là màu vàng.
Từng vị lại từng vị Khế Hồn Sư sau lưng mọc ra hồn dực đang không ngừng ra ra vào vào.
Đây dĩ nhiên không phải là hàng rào dựng lên tạm thời, mà là một cái Võ Hồn dạng kiến trúc tên là Thành Thiên Không!
Và nó đạt là Võ Hồn đạt tới cấp độ thần thoại!
Võ Hồn này lóe ra chín đạo Hồn Hoàn, điều này mang ý nghĩa chủ nhân của nó là một vị phong hào Thiên Vương.
Vây quanh cái Võ Hồn Thành Thiên Không này còn có lít nha lít nhít quân sĩ, bọn họ đứng vây quanh vòng xoáy khổng lồ và đang không ngừng tiến hành các loại kiểm tra, nhưng cũng không dám tới gần hay xâm nhập.
Trên đỉnh thành đang đứng ba vị nam nhân.
Diễm Dương Thiên Vương - Lâm Dương đang đứng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt ông ta mang vẻ thâm trầm mà nhìn về phía trước.
Hai vị Thiên Vương còn lại gồm một vị nam nhân trung niên và một vị lão giả.
Lâm Dương khẽ thở dài, nói:
"Tình huống không tốt lắm! Con Thần Quang Kình này đã ngủ say quá lâu, và còn là dạng cự tuyệt liên hệ cùng với nhân loại chúng ta nữa..."
"Tuy nói là tôi có thể một mực ngăn cản được sóng thần, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ lãng phí quá nhiều nhân lực và vật lực. Nếu nó thỉnh thoảng lại hắt xì một cái thì tôi cũng không thể không ngăn được mãi."
Nam nhân trung niên lắc đầu nói:
"Nếu bàn về tư lịch của Thần Quang Kình, vậy xem như chính là bá chủ của biển cả thời cổ đại."
"Trận đại kiếp kia cũng đã lan đến biển rộng, không biết đã giết chết bao nhiêu Hồn thú, và lúc ấy nó đã dẫn theo rất nhiều Hồn thú trong biển ra trận nên cũng coi là nó đã ra một phần đại lực. Về sau không biết nguyên nhân gì mà nó lại rơi vào trạng thái ngủ say."
"Trừ phi là Hồn thú cùng một thời đại với nó, nếu không mà muốn liên hệ cùng nó thì đều không đủ tư cách."
"Hiện thời những Hồn thú còn có thể từ sống sót thì cơ bản đều đang ở tại hồn thổ, nên sẽ không cách nào tuỳ tiện rời đi. Có chút ít cực kì cá biệt sẽ ở tại một số khu di tích hay hiểm địa nằm ngăn cách với thế giới bên ngoài, và bọn chúng yên tĩnh thủ hộ thế giới. Muốn kịp thời liên hệ thì cũng không dễ dàng."
"..."
Vị lão giả kia khẽ vuốt râu dài nói: "Phía dưới biển cả chính là lĩnh vực của Thần Quang Kình, thực sự không được thì chỉ có thể tập hợp nhiều thêm mấy vị Thiên Vương để cưỡng ép xâm nhập và phong ấn nó. Lực lượng của Hồn thú mấy chục vạn năm tu vi hồn lực và lại tăng thêm lực lượng của Thiên Vương chúng ta, tóm lại là có thể đem nó phong ấn."
Nhưng đây chỉ là hạ sách.
Bởi vì Thiên Vương đều có việc tại thân, hoặc là tọa trấn tại một phương.
Nếu tập hợp Thiên Vương lại thì tất nhiên sẽ chấn động tứ phương.
Lâm Dương và nam nhân trung niên không nói thêm lời nào.
Vào lúc này, một vị quân sĩ bỗng nhiên đi tới và hướng về phía Lâm Dương nói vài câu.
"Ồ?"
Ánh mắt Lâm Dương sáng lên nhưng lập tức có chút trầm xuống.
Ông ta đã rơi vào trầm tư.
Nam nhân trung niên hỏi: "Lão Lâm, tình huống như thế nào?"
Lão giả thấy biểu lộ của Lâm Dương nên cũng hỏi: "Là người châu Tây Nhạc của anh bên kia sao? Chẳng lẽ đã có biện pháp gì?"
Lâm Dương suy nghĩ, nói: "Biện pháp thì tôi không rõ để nói, và cậu ta là người mà tôi không cách nào dùng lời nói để hình dung được! Cậu ta nói là cậu ta có biện pháp để thử liên hệ một chút cùng với con Thần Quang Kình này."
"Ồ?"
Hai vị Thiên Vương kia cùng nhau phát ra giọng điệu kinh ngạc như Lâm DươngThiên Vương.
Để cho Thiên Vương đều không thể dùng lời nói mà hình dung được thì người này là ai? Trâu bò như vậy sao?
"Ai thế?"
"Vương Thiên Bá!"

Tại thành Lâm Hải đang rất náo nhiệt, nguyên nhân rất đơn giản, do thành Lâm Hải đã tới một nhân vật rất lợi hại!
"Nghe nói gì chưa? Trước đó những con Hải Hồn thú cự hình kia đều đã đều được chữa trị tốt! Tôi nghe nói chính là vị Vương Thiên Bá thần bí kia đã xuất thủ!"
"Vương Thiên Bá là ai vậy? Vãi! Tôi nhớ ra rồi, không phải đó chính là vị thiếu niên anh hùng của châu Tây Nhạc sao?"
"Lợi hại như vậy à? Những Khế Hồn Sư cao cấp của quân đội đều nói là chữa trị không được cho những con Hải Hồn thú kia, mà anh ta hiện tại hẳn là cũng đang học đại học thôi! Vậy làm sao anh ta có thể làm được?"
"Ai biết chứ! Dù sao đã truyền ra rồi! Thẩm học tỷ và vị Hà trưởng quan kia còn đi xác nhận là thật!"
"Nhưng tôi nghe nói vị Vương Thiên Bá này còn muốn đi ra tiền tuyến bên kia, và lập tức sẽ rời đi!"
"Vãi, đây chính là ngưu nhân của châu Tây Nhạc rồi! Nửa năm trước chưa nghe nói qua tin tức gì, nhưng không nghĩ tới thế mà ngay tại lúc này anh ta lại xuất hiện! Anh hùng chính là anh hùng! Bình thường ai cũng không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng một khi gặp nạn thì tất nhiên bọn họ sẽ xuất hiện!"
...
Thẩm Minh Loan phất tay nói với các bạn học: "Khụ khụ, mọi người đừng thảo luận nữa! Hồng thủy đã lui rồi và Hải Hồn thú cũng đã thanh lý gần hết, nên chúng ta đã có thể đi đến ruộng nước bên ngoài để nhìn xem tình huống. Ruộng nước có phạm vi khá lớn nên mọi người có thể phân tán ra để hoạt động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận