Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 197: Duyên Phận

Giờ phút này, bắt đầu từ ánh nhìn chăm chú, trong mắt Vương Triệt dường như có vô số hình ảnh.
Ánh mắt huyền diệu này khiến cho thanh Từ Lực Kiếm màu đỏ kia cảm thấy rất thích thú.
Đây là loại cảm giác như gặp được đồng loại, nên nó lập tức bị hấp dẫn.
Nhưng đồng thời, Từ Lực Kiếm còn cảm thấy một sự uy nghiêm khác thường, tựa như là đến từ sâu thẳm trong linh hồn Vương Triệt.
Điều này làm cho nó bị thu hút mãnh liệt, nên nó không thể tự chủ được mà phải bay chạm vào ngón tay Vương Triệt.
Khi đầu ngón tay Vương Triệt và mũi kiếm đụng vào nhau, cả hai bắt đầu giao tiếp bằng linh hồn.
Lôi điện màu đỏ nhỏ li ti đang lưu động qua lại giữa hai bên.
Vương Triệt thầm nói trong lòng: "Linh trí của nó khoảng ba bốn tuổi, quả nhiên là một đứa bé nghịch ngợm."
Vương Triệt nói: "Lấy ra bảo rương hồn sủng giúp tôi!”
Nhân viên công tác bên cạnh giật mình hoàn hồn, rồi anh ta tựa như người máy mà đưa bảo rương hồn sủng cho Vương Triệt.
Bảo rương hồn sủng cũng không lớn, có hình vuông, bo tròn tám góc.
Kết cấu của nó kết hợp với cơ học, từ đường nét kết cấu là có thể nhìn thấy.
Ngoài ra trên đỉnh bảo rương hồn sủng còn có một biểu tượng của Công ty khoa học kĩ thuật Dino, gồm hai màu xanh và trắng giao nhau.
Khi đụng vào nó trong nháy mắt, trong lòng Vương Triệt lập tức cảm khái trong lòng: "Không gian giới chỉ cũng tương tự như dụng cụ lưu trữ này."
Khi Vương Triệt mở bảo rương hồn sủng ra, bên trong nó có rất nhiều mạch điện và phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Hồn sủng khác nhau sẽ có các yêu cầu khác nhau đối với bảo rương hồn sủng.
Trong này, các hồn sủng có không gian sinh sống khác nhau sẽ có sự khác biệt như ngày và đêm.
Vương Triệt dùng tay khác chỉ vào bảo rương hồn sủng, đầu ngón tay khẽ di chuyển nói: "Vào trong này đi!"
Từ Lực Kiếm bay đến bên cạnh Vương Triệt trước, sau đó nó lượn quanh người anh một vài vòng, rồi đáp xuống bên người Lục Mao Trùng ở bên cạnh Vương Triệt.
Lục Mao Trùng nép sát vào chân Vương Triệt, sau đó nó nhìn Từ Lực Kiếm với ánh mắt cảnh giác.
Từ Lực Kiếm bay đến bảo rương hồn sủng mà Vương Triệt đã chỉ và do dự vài giây.
Dưới ánh mắt đờ đẫn của giáo sư Ngạn, nó đã bay vào không gian trong bảo rương hồn sủng và nằm ngay ngắn trong đó.
Vương Triệt đóng bảo rương hồn sủng lại.
Bảo rương hồn sủng cũng không lớn, chỉ cỡ lòng bàn tay nên có thể dễ dàng mang theo bên người.
Ngay sau đó, những ngọn đèn ở tầng một đang lấp lóe không yên kia cuối cùng cũng bừng sáng.
Nhiều học sinh cũng dần đứng dậy sau trạng thái tê liệt.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã nhìn thấy! Tôi đã nhìn thấy rồi!"
"Là một thanh Từ Lực Kiếm màu đỏ! Không phải Từ Lực Kiếm chỉ có màu xanh lam thôi sao?"
"Hồn sủng biến dị chăng? Chà chà... Ra tay thật tốt nha! Không ngờ phần thưởng lại là một con hồn sủng biến dị!"
"Thanh kiếm này thật là bá đạo! Hồn sủng hệ Máy Móc này thật sự quá đẹp!"
"Con hồn sủng này có vẻ rất không nghe lời... Chậc chậc... Không có gì lạ khi nó được trao tặng cho Vương Triệt. Phẩm cấp bồi dưỡng hồn sủng cấp S-của anh ấy đã phát huy tác dụng rồi. Khá lắm! Hình như tôi đã hiểu ra điều gì đó..."
"Không hổ là phẩm cấp bồi dưỡng hồn sủng cấp S- ! Nhìn kìa! Con Từ Lực Kiếm kia tựa như rất ngoan ngoãn."
Nhiều học sinh hiện đang nhao nhao thảo luận.
Trong mắt hầu hết các nam sinh đều là vẻ hâm mộ.
Cũng có một số người đã nhìn ra có chỗ không đúng.
Bởi vì con Từ Lực Kiếm này đã gây ra rất nhiều hỗn loạn.
Mà rõ ràng, căn cứ nghiên cứu hồn sủng tại thành Thiên Tâm đã không xử lý nó thật tốt.
Nhưng cuối cùng, mọi người đều đã nhận thấy, Vương Triệt chính là người đã ổn định cục diện.
Chính xác là anh đã ổn định được con Từ Lực Kiếm này.
Trên đài trao thưởng, Vương Triệt nhìn Giáo sư Ngạn nói: "Giáo sư Ngạn!"
Trong mắt giáo sư Ngạn lúc này có chút xấu hổ.
Vương Triệt lại nói: "Em đã vượt qua bài kiểm tra về Từ Lực Kiếm rồi đúng không?"
Giáo sư Ngạn sửng sốt trong chốc lát, quả nhiên đúng như lời của Lý Ngạn Minh đã nói, anh chàng Vương Triệt này rất biết ý!
Giáo sư Ngạn lập tức nói: "Em đã vượt qua bài kiểm tra này một cách hoàn hảo!"
Mọi người bỗng nhiên sững sờ và phản ứng lại ngay lập tức.
Hóa ra những gì xảy ra vừa rồi là một bài kiểm tra!
Giáo sư Ngạn e hèm một tiếng rồi cao giọng nói:
"Thanh Từ Lực Kiếm này… vô cùng lợi hại. Nếu chúng tôi không tiến hành kiểm tra em một phen, vậy chúng tôi sẽ đưa cho em một con hồn sủng khác."
"Không ngờ em lại vượt qua một cách hoàn hảo như vậy! Rất tốt, rất tốt!"
Sau khi nói xong, giáo sư Ngạn trầm tư vài giây rồi lẩm bẩm với đội trưởng đội nghiên cứu bên cạnh.
Đội trưởng đội nghiên cứu sửng sốt nói: "Giáo sư, đó là..."
Nhưng anh ta còn chưa nói dứt lời thì đã bị giáo sư Ngạn phất tay cắt ngang.
Đội trưởng đội nghiên cứu đành phải rời đi.
Và phần trao giải đã hoàn tất.
Nhiều bạn học lần lượt rời khỏi căn cứ nghiên cứu hồn sủng, kết thúc một ngày đáng sợ nhưng cũng đầy sự ly kỳ.
Vương Triệt vuốt ve bảo rương hồn sủng, anh tựa như có thể cảm nhận được Từ Lực Kiếm đang bay nhảy bên trong.
Vương Triệt cảm khái một câu: "Thật không ngờ, hồn sủng thứ hai của ta lại là một thanh kiếm."
Mặc dù Vương Triệt không thể tu tiên, nhưng duyên phận giữa anh và kiếm dường như không biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận