Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1049: Tiểu Hồ Ly

Vương Triệt nói:
"Đây là Vạn Thú Sơn, vừa nhìn một chút liền thấy tỷ lệ đào thải rất cao."
"Những năm qua 70 % đội ngũ trở lên đều không đợi đến trưa là đã bị loại ra ngoài. Vì đại bộ phận Cổ Hồn thú đều có thực lực rất mạnh, trực tiếp làm cho rất nhiều đội ngũ không chịu nổi. Mà bọn chúng lại sống lâu như vậy, nên bọn chúng chỉ cần tùy tiện dùng đến một chút thủ đoạn thì việc đánh bại những sinh viên không có bao nhiêu kinh lịch như chúng ta chẳng phải là đơn giản như ăn cơm uống nước sao?"
Đám người nghe vậy mà cảm thấy rất có đạo lý.
Nhưng lại cảm giác có điểm gì đó là lạ.
Chúng ta chỉ là sinh viên không có bao nhiêu kinh lịch ư?
Thẩm Minh Loan hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Vương Triệt híp mắt cười nói: "Không được tới gần nhưng vẫn phải cứu nó. Nếu như nó có vấn đề thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Còn nó không có vấn đề thì coi như sẽ kết xuống một hồi cơ duyên. Nó có thể hồi báo thì càng tốt, còn không hồi báo thì đối với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì."
Đám người hỏi: "Vậy chúng ta làm sao cứu nó?"
Vương Triệt nhìn bốn phía một chút, sau đó dùng năm phút đồng hồ để hái vài cọng dược thảo đặc thù rồi nói:
"Đây là Hương Diệp Thảo và Dũ Linh Hoa, còn có một số dược thảo khác. Chúng đều là hồn thực cấp thấp. Chúng ta sẽ dùng những dược thảo này để đơn giản chế ra một chút thuốc bôi là được rồi. Điểm này thì Thẩm học tỷ chắc hẳn sẽ biết rõ."
Thẩm Minh Loan hơi cảm giác Vương Triệt có điểm là lạ nên hỏi: "Từ lúc nào mà cậu đã phát hiện ra chuyện này?"
Bọn họ đi trên đoạn đường này có cỏ dại rậm rạp, mọc ra vô số chủng loại hồn thực lít nha lít nhít, nhưng tại khu vực vòng ngoài thì đại bộ phận đều là hồn thực cấp thấp, hoặc là dược thảo phổ thông.
Mà cả đám cùng nhau đi tới nhưng ai nấy đều chỉ cảnh giác việc Cổ Hồn thú sẽ xuất hiện.
Cho dù là Thẩm Minh Loan thì cũng rất ít chú ý về hồn thực ở bốn phía, và cũng không có tâm tư để đi phân biệt chúng.
Vương Triệt nói: "Tôi chỉ nhìn đơn giản một chút thôi. Ừm, chuyện này cũng không trọng yếu, trước mắt hãy giải quyết chuyện con Cổ hồn thú bị thương kia trước đi."
Thật ra khi gặp được loại chuyện này, mặc kệ có chuyện xấu hay không thì đâu ai sẽ chịu rời bỏ cơ duyên.
Cho nên có đôi khi người ta sẽ mặc kệ để bỏ qua không quản, vì chỉ là vận may hay vận rủi mà thôi.
Vương Triệt cũng không quá quan tâm, bởi vì trên thân anh còn có nguyền rủa vận rủi, vậy xác suất anh gặp được chuyện xấu đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng lấy kinh nghiệm của Vương Triệt đến xem, con Vân Diễm Hồ kia sáu thành xác suất trở lên là đang ngụy trang, chỉ có ba thành xác suất là bị thương thật, và sẽ có một thành xác suất chính là cơ duyên chân chính.
Loại tao ngộ này vào kiếp trước Vương Triệt đã gặp không có 1000 thì cũng có 800 lần.
Với tư thế bị thương mà con Vân Diễm Hồ kia đang nằm, Vương Triệt chỉ cần nhìn một chút là đã có thể đoán ra bảy tám phần là giả rồi.
Thẩm Minh Loan cũng không có hỏi nhiều mà chỉ nhìn thảo dược trên tay Vương Triệt một chút, trong lòng cô ấy thầm ước lượng rồi lập tức thi triển Võ Hồn.
Võ Hồn U Trì của Thẩm Minh Loan rất lợi hại, cô ấy nhẹ nhàng khống chế và dòng nước bên trong u hồ liền bao vây lại đám thảo dược. Sau đó dòng nước xoay tròn cực nhanh tựa như vòi rồng để dung hợp chế biến vài cọng thảo dược này, cuối cùng sẽ dùng một bình để chứa thành phẩm.
Toàn bộ quá trình không đến mười phút đồng hồ và không cần sử dụng lửa.
Thẩm Minh Loan gật đầu, nói: "Đi thôi! Dược phẩm này tương đối đơn sơ và dược tính đã tổn thất rất nhiều, bởi vì đội ngũ chúng ta không có ai am hiểu về hỏa diễm nên chỉ có thể dùng loại biện pháp thủy luyện này để luyện chế. Nhưng hiệu quả vẫn còn có thể dùng được."
Bạch Tiểu La trực tiếp ném đi bình thuốc ra phía xa xa, và tinh chuẩn rơi vào bên người Vân Diễm Hồ.
Thẩm Minh Loan thở ra một hơi rồi nói: "Đi thôi! Tiếp tục đi tới!"
Cô ấy mang theo bốn người rời đi.
Sau khi cô ấy đi được một đoạn thì bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, cô ấy phát hiện đã không nhìn thấy thân ảnh của con Vân Diễm Hồ kia nữa, và bình thuốc cũng đã biến mất.
Đám người cũng đã phát hiện và trong lòng thấy rất kinh hãi.
Trong chốc lát bọn họ không thể phân biệt ra chuyện này là tốt hay xấu!
Năm người cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục tiến lên.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, tại bên trên một gốc cổ thụ, Vân Diễm Hồ đang đứng trên một mảnh cành lá và lấy ra một cuốn sách nhỏ để ngoắc ngoắc viết lấy cái gì:
Tiểu đội nhân loại số 777:
Chưa trúng chiêu + 5
Có trợ giúp + 5
Chưa tiếp xúc + 5
Chưa ra tay + 5
Chưa lộ ra thực lực + 5.
Có nhân loại dáng dấp rất đẹp trai + 30.
Phân tích chỉnh thể đội viên: Một vị lão tiền xu cùng với bốn vị sinh viên bình thường.
Phân tích dự đoán thực lực: Không biết
Khả năng là Quỷ Hồn Sư: 10%
Vân Diễm Hồ một bên tô tô vẽ vẽ và một bên nói thầm:
"Vị nhân loại anh tuấn soái ca kia thật không đơn giản... Rất giảo hoạt y như tộc trưởng của bộ tộc ta vậy!"
"Xem ra lần sau ta cần đổi một chiêu khác! Ài, Tiết Vạn Thú lần này ta không có đạt tới chỉ tiêu đào thải nhân loại rồi, trở về sẽ bị mắng một trận cho coi. Ta chỉ là một con tiểu hồ ly mới sống hơn 2000 năm, vậy mà lại để cho ta đi viết báo cáo về nhân loại. Chuyện này có dễ dàng gì đâu chứ?"
"Chà, ta cần nhắc nhở cho hai tên kia là đã có đội ngũ tới rồi!"
Vào lúc này, phía dưới bỗng có một trận rung động rì rào.
"Ồ, lại có nhân loại tới đây!"
Vân Diễm Hồ xem xét phía dưới một chút rồi nhảy xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận