Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1296: Chứng Cứ

Ánh mắt Giáo sư Mộc Diệp sáng rực lên nhìn xem Vương Triệt, nói:
"Chuyện này có liên quan đến sinh mệnh học hồn sủng cực kỳ phức tạp. Vả lại, chỉ với một hạng mục trên tư liệu miêu tả về những chức năng khác của bộ Đạo Hồn Thuật này là ‘có thể để cho đại đa số hồn sủng tu luyện vỡ lòng’ thì gần như có thể hoàn toàn đào thải đại bộ phận Đạo Hồn Thuật vỡ lòng của chúng ta hiện nay."
"Nếu như xuất hiện một trình độ kỹ thuật viễn siêu đương đại, vậy chỉ có một cái khả năng là thế giới này đã xuất hiện một nền văn minh khác."
Ông ta vừa nói xong thì lập tức lời nói này đã làm cho tứ phía phải kinh ngạc!
Ai nấy đều có cảm giác hoang đường và cảm giác nguy cơ!
Đồng thời còn rùng mình và tê cả da đầu!
Lời này của Giáo sư Mộc Diệp giống như là đang cẩn thận thăm dò mà nói ra chân tướng nào đó không thể tưởng tượng nổi!
Làm cho trong lòng vô số người nhấc lên sóng to gió lớn!
Vương Triệt chỉ cười cười và thầm nghĩ: Những vị giáo sư này có trình độ như thế nào thì không nói, mà ánh mắt và góc độ của bọn họ đúng rất cao.
Vì lời ông ta nói xác thực không sai!
Thậm chí không chỉ ở thế giới này, mà bất kỳ cái thế giới văn minh nào cũng giống như vậy.
Nhất là thế giới này đã từng trải qua sự xâm lấn, cho nên bọn họ đối với loại chuyện này là vô cùng nhạy cảm.
Bởi vì văn minh dị thế giới có trình độ viễn siêu thế giới này.
Nghe vậy mà trong lòng Hà Huyên hơi có mấy phần khẩn trương, vì thật ra cô ấy cũng đã ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, bởi vì bọn cô cũng cho rằng như thế.
Bộ Đạo Hồn Thuật này đến từ thời viễn cổ, và thuộc về kết tinh của văn minh thời viễn cổ.
Nhưng văn minh thời viễn cổ đã bị đứt gãy và đã sớm diệt vong, cho nên cũng không ai biết rõ được.
Ngay cả Hồn thú thời viễn cổ mà người hiện đại cũng đều không thể hiểu rõ nên không thể nào luận chứng.
Bọn họ tin tưởng Vương Triệt là bởi vì đã thí nghiệm qua bộ Đạo Hồn Thuật này không có vấn đề.
Nhưng khi người ta đến gây khó dễ thì khẳng định sẽ lấy ra chuyện này.
Giáo sư Mộc Diệp nghiêm mặt nói: "Vì vậy hồn sủng có nên học bộ Đạo Hồn Thuật hay không thì cần phải xem xét thật kỹ về nơi phát ra của nó. Nếu như nó không minh bạch thì ai dám để cho hồn sủng của mình đi học? Dù cho nó có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thể có giá trị nghiên cứu. Còn nó muốn truyền bá mở rộng ra ngoài thì chỉ sợ các vị cần phải châm chước."
Hiện trường đang cực kỳ yên tĩnh.
Còn bên ngoài thì đã sớm xôn xao một mảnh.
Nhưng Vương Triệt lại thản nhiên nói: "Ai nói nơi phát ra của nó không rõ ràng?"
Giáo sư Mộc Diệp nhìn Vương Triệt một chút mới nói: "Ồ? Chúng tôi xin rửa tai lắng nghe!"
Vương Triệt chậm rãi nói: "Bộ Đạo Hồn Thuật này được bắt nguồn từ thời viễn cổ, cho nên nó xác thực không phải là văn minh của thời đại này, mà nó thuộc về văn minh thời viễn cổ."
Giáo sư Mộc Diệp cười ha ha một tiếng rồi nói:
"Trên tư liệu có viết sao? Người trẻ tuổi, văn minh thời viễn cổ đã sớm diệt tuyệt cho nên cũng không có ai biết được, vậy cậu làm thế nào mà biết được? Chẳng có ai sẽ đi tin tưởng cậu đâu!"
"Vả lại tại thời cổ đại trước đây cũng phân làm mấy cái thời kì, và những Hồn thú mà chúng ta hiện có đều là dạng Hồn thú tại kì cuối của thời viễn cổ. Còn Hồn thú của thời đại văn minh sớm hơn đều đã không tồn tại. Tại thời đại đó nhân loại có khả năng còn chưa được sinh ra, vậy cậu nói thứ này đến từ thời đại đó thì khó tránh khỏi có chút quá hoang đường."
"Cái Đạo Hồn Thuật này ẩn chứa kỹ thuật căn bản không thể nào là sản phẩm của thời đại đó được!"
Giáo sư Mộc Diệp nói năng rất có khí phách.
Vương Triệt lại nói: "Bộ Đạo Hồn Thuật này bắt nguồn từ Hồn thú thời viễn cổ và nó cũng không hoàn toàn tử vong."
Giáo sư Mộc Diệp liền mỉm cười.
Ngay cả người xem cũng đều cảm thấy Vương Thiên Bá đang nói nhảm.
Giáo sư Mộc Diệp hỏi: "Là con Hồn thú gì?"
Vương Triệt đáp: "Đế Thanh Long!"
Lời này vừa ra thì còn khoa trương hơn so với vừa rồi.
Hiện trường lập tức sôi trào lên.
Ngay cả đám giáo sư Hà Huyên và các vị Thiên Vương cũng đều trợn tròn con mắt.
Thần Dụ Thiên Vương ở xa xa đều rất bối rối.
Giáo sư Ross đứng người lên, nói:
"Đế Thanh Long ư? Người trẻ tuổi, lời này của cậu thật quá mức hoang đường! Đế Thanh Long đúng là Hồn thú thời viễn cổ, và càng là quốc thú của chiến khu Đông Hoa các cậu, nhưng ở trong trận đại kiếp kia nó đã sớm không còn tồn tại, và đã chết đi hơn ngàn năm rồi."
"Mà chiến khu Đông Hoa của các cậu chỉ mới tạo dựng lên sau khi Đế Thanh Long chết đi hơn ngàn năm! Vậy còn có chuyện gì dính líu cùng ông ta được?"
"Lời vừa nói ra là không cách nào thu hồi lại! Cậu đang bôi đen cho chiến khu Đông Hoa của cậu rồi đấy!"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Nhục thân của Đế Thanh Long mặc dù đã chết, nhưng ý chí của ông ta vẫn chưa vong!"
Giáo sư Mộc Diệp nhìn chằm chằm vào Vương Triệt nói: "Cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh không? Nói nhiều để làm gì, lấy ra chứng cứ cho chúng tôi nhìn xem! Không nói đến những cái khác, nếu cậu và Đế Thanh Long có một chút quan hệ thì tôi sẽ thừa nhận nơi phát ra của bộ Đạo Hồn Thuật này!"
Về văn minh thời viễn cổ thì ai cũng không biết rõ ràng.
Vậy nó có thể có mà cũng có thể không có.
Cho nên bạn cũng có thể nói bộ Đạo Hồn Thuật này đến từ thời viễn cổ và cũng có thể nói nó không đến từ thời viễn cổ.
Nhưng tiền đề là phải lấy ra chứng cứ.
Vương Triệt khoát tay một cái và nói: "Muốn chứng cứ thì quá đơn giản! Các vị thối lui một chút!."
Giáo sư Mộc Diệp mang sắc mặt bình tĩnh và đi đến một bên.
Hà Huyên lúc này đang há to miệng như muốn nói điều gì, nhưng cô ấy vẫn thối lui ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận