Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 148: Gặp Mặt Lý Ngạn Minh

Vương Triệt hỏi: "Ông là ai?"
m thanh Lý Ngạn Minh trong thanh kiếm ánh sáng nói: "Tôi là Lý Ngạn Minh, là một Khế Hồn Sư chuyên nghiệp đồng hành với nhóm thám hiểm các bạn. Hiện tại tôi đang lợi dụng hồn sủng để truyền âm với cậu! Cậu bây giờ đã an toàn rồi chứ?"
Vương Triệt trả lời: "Đã an toàn."
Lý Ngạn Minh lập tức nói:
"Vậy là tốt rồi! Khả năng bây giờ cậu đang cực kỳ mê mang, không biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Không sao! Về những chuyện khác thì cậu không cần phải để ý đến! Cậu hãy tụ hợp với tôi trước để cùng nhau rời đi nơi này."
"Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nên tôi không có thời gian giải thích quá nhiều, nhanh leo lên Từ Lực Kiếm đi!"
Vương Triệt nói: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Vương Triệt đã biết vị Lý Ngạn Minh này là ai, chính là ông lão mù lòa kia.
Anh vừa nói xong, thanh Từ Lực Kiếm liền bay tới bên cạnh Vương Triệt, nhưng nó lại có mấy phần không tình nguyện.
Đại khái là nó cảm thấy Vương Triệt chỉ là một tên yếu gà, vậy làm sao có thể đứng trên người nó được chứ?
Tuy vậy nó không dám cãi lệnh, nên vẫn là ổn định bay đến bên người Vương Triệt.
Vương Triệt rất cảm khái trong lòng: ‘Ta có chút quay lại cảm giác phi kiếm năm xưa! ’
Nhìn xem thanh kiếm ánh sáng này, Vương Triệt cảm thấy mình như đang quay lại thời điểm luyện khí, trúc cơ năm đó.
Vương Triệt lập tức ôm lấy Lục Mao Trùng, đạp một chân xuống đất để phi thân lên. Ống tay của anh áo bồng bềnh trong gió, tư thái cực kỳ tiếu sái, hạ xuống phía trên thanh kiếm ánh sáng.
Anh liền tạo ra một dáng vẻ rất đẹp trai.
Ngay sau khi Vương Triệt hạ xuống trên thân Từ Lực Kiếm, Từ Lực Kiếm đột nhiên cảm giác thấy, mình vậy mà sinh ra một tia tự hào rất vi diệu.
Từ Lực Kiếm: "..."
Vương Triệt hoài niệm vạn phần mà thầm nghĩ: 'Àiii! Đã nhiều năm như vậy, tư thế ngự kiếm phi hành của ta phảng phất như đã khắc sâu vào trong linh hồn rồi. '
Anh chậm rãi mở miệng nói: "Đi thôi!"
Từ Lực Kiếm vô thức khẽ động, tựa như nó đã đạt được mệnh lệnh nên lập tức bay đi.
Từ Lực Kiếm: "? ? ?"
Mình đang bị gì vậy nhỉ?
Vì cái gì mà mình lại nghe lệnh thiếu niên này như thế chứ?
Chuyện này thật không khoa học!
Trong lòng Từ Lực Kiếm dần dần cảm thấy không thích hợp, nó liền gia tốc như một trận cuồng phong gào thét.
Nhưng Vương Triệt phía trên người nó vẫn bất động như núi.
Từ Lực Kiếm: "..."
Thiếu niên này có điểm gì đó là lạ nha!
Cũng không lâu lắm, Từ Lực Kiếm liền mang theo Vương Triệt tìm được Lý Ngạn Minh.
Lúc này, Lý Ngạn Minh đang phi hành giữa không trung, phía sau lưng ông ấy có hai cái quang dực đặc thù hơi chút đong đưa, trông bá đạo đến cực điểm.
Khí thế trên thân Lý Ngạn Minh vô cùng bàng bạc và tỏa ra hàn khí, hiển nhiên ông ấy đã trải qua một trận đại chiến.
Tựa như cảm ứng được Từ Lực Kiếm, Lý Ngạn Minh lập tức quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn qua ông ấy lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy nơi xa, một vị thiếu niên mang phong thái nhẹ nhàng, chắp hai tay sau lưng đứng trên một thanh kiếm ánh sáng và đón gió bay tới.
Khí thế tiêu sái vô hạn!
Lý Ngạn Minh trầm ngâm mấy giây mới nói:
"Chàng trai này... Tại sao lại cho mình một loại cảm giác giống như cậu ta là một vị cao thủ tuyệt thế nhỉ? Khả năng là do dáng vẻ ngày thường của cậu ta quá tốt, đoán chừng đến đống phân của cậu ta cũng đều có mùi thơm a!"
Lý Ngạn Minh gật đầu nói: "Nhưng, nhìn qua chàng trai này ngược lại là có ba phần khí thế của mình năm đó."
Duy nhất chỉ có một thứ phá hư mỹ cảm, chính là con Lục Mao Trùng đang sợ hãi nên quấn quanh chân Vương Triệt.
Đại khái là do phi hành quá cao, nên nó có chút sợ hãi.
Ngay khi Từ Lực Kiếm tới gần, Vương Triệt cũng đã nhìn thấy Lý Ngạn Minh, thế là anh lập tức giơ tay nói:
"Giảm tốc độ rồi dừng lại đi!"
Từ Lực Kiếm vô thức giảm tốc độ rồi dừng lại.
Từ Lực Kiếm: "? ? ?"
Lý Ngạn Minh: "? ? ?"
Lý Ngạn Minh nhìn về phía Từ Lực Kiếm, ánh mắt của ông ấy có chút quái dị.
Khá lắm! Mi là hồn sủng của ta, hay vẫn là hồn sủng của chàng trai này?
Sao mi lại nghe lời cậu ta như thế?
Mi chỉ mới ra ngoài có mấy phút, vậy mà mi đã bị anh ta thuần phục rồi à?
Chàng trai này có thể được hồn sủng hoan nghênh như vậy sao?
Lý Ngạn Minh nhớ tới thời điểm ông ấy đi thuần phục Từ Lực Kiếm cách đây không lâu, đó là một chút hồi ức không tốt lắm...
Lý Ngạn Minh tằng hắng một cái, rồi ông đưa mắt nhìn vào Lục Mao Trùng, nói: "Không tệ, tựa như nó không hề có thương tích gì. Hả? Hình như con vật nhỏ này đã trở nên có chút không tầm thường! Tu vi hồn lực của nó thế mà lại tăng lên nhiều đến như vậy?"
Lục Mao Trùng được Vương Triệt dùng tẩy tủy cao để loại bỏ bớt tạp chất dư thừa trong cơ thể, và tu vi hồn lực của nó cũng đã tăng thêm một trăm năm.
Chỉ là nhìn qua bên ngoài, làn da của Lục Mao Trùng liền đã tỏa ra ánh sáng một cách rất tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận