Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 53: Thật Ra Em Muốn Đoạt Chức Quán Quân

Thầy giáo Trịnh nghi ngờ nói:
"Nhưng mà, sao thầy vẫn cảm thấy, em sẽ có thể giúp cho con Lục Mao Trùng này lĩnh ngộ ra được Hồn kỹ Vung Đuôi Kích. Quả thật là khó nói trước. Nhưng tư thái công kích vừa rồi của nó, cũng đã có hình dáng của Hồn kỹ Vung Đuôi Kích rồi đó. Chỉ cần lại thử nghiệm nhiều thêm, để nó biết cách vận chuyển hồn lực là được rồi."
"Nếu như nó thật sự có thể làm được, vậy tại Khải Minh cúp này, em chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào top mười."
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Em xin nhận lời chúc của thầy. Nhưng thật ra, em muốn đoạt chức quán quân tới tay cơ."
Thầy giáo Trịnh: "..."
Thầy giáo Trịnh tức giận nói: "Chức quán quân kia thì em cũng đừng nghĩ tới đi. Tại trường cao trung Nhất Trung trong thành Thiên Tâm này, mặc dù hiện tại, con Lục Mao Trùng này của em có thực lực gần như độc nhất vô nhị, nhưng dù sao tiềm lực của nó vẫn không đủ. Còn học sinh của hai trường cao trung lớn kia, cũng đều không phải là quả hồng mềm. Bảy ngày qua đi, thực lực của con Chi Vân Xà kia cũng sẽ mạnh hơn so với tưởng tượng của em."
"Cho nên con Lục Mao Trùng này của em sẽ rất khó đuổi kịp nó."
"Còn nữa, mặc dù thầy không biết cậu nhóc như em đã huấn luyện Lục con Mao Trùng này như thế nào. Nhưng vô luận nó luyện ra được cái gì, hay là đã gặp được kỳ ngộ gì, nhưng em cũng đừng nên nói ra ngoài, cứ tự mình biết thì liền tốt."
"Về Lục Mao Trùng thì thầy cũng không muốn nói nhiều, vì chính em tự có phương thức huấn luyện của riêng em."
Thầy giáo Trịnh phất phất tay, sau đó ông liền quay người rời đi.
"Cảm ơn thầy."
Vương Triệt cảm tạ thầy giáo Trịnh một câu, rồi một lát sau anh cũng đi trở về.
Vị thầy giáo này thật không đơn giản a.
Một ngày học tập và huấn luyện, rất nhanh liền đi đến kết thúc.
Ngày khai giảng đầu tiên, trên cơ bản tất cả học sinh lớp mười hai đều tràn đầy động lực, nguyên khí mười phần.
Và thiết bị huấn luyện trong trường đại học cũng vô cùng toàn diện, chúng nhằm vào các phương diện của hồn sủng như lực lượng, tốc độ, thể chất, phòng ngự, … Tất cả các phương diện đều có khí giới và sân bãi huấn luyện chuyên dụng.
Mà tất cả đều là miễn phí.
Nhưng sau khi tan học, nếu như bạn nào còn muốn tiếp tục huấn luyện, thì cũng chỉ có thể đi tới các câu lạc bộ huấn luyện mà thôi.
Lớp mười hai trong trường đại học không có dạy thêm buổi tối, cho nên vừa qua bảy giờ tối thì lớp mười hai liền ra về.
Bởi vì việc huấn luyện không chỉ là nhằm vào hồn sủng, mà bản thân Khế hồn sư cũng cần phải tự huấn luyện.
Và cũng cần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau khi tan học, Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng dự định về nhà.
Một ngày huấn luyện vừa qua, anh xem như đã củng cố cơ sở đối với đứa bé Lục Mao Trùng này.
Anh cũng không muốn tiếp tục làm cho con mắt của người ta tập trung chú ý.
Bởi vì Vương Triệt cảm giác thấy, khí tài huấn luyện trong trường đại học tương đối cơ sở. Nếu như nhằm vào Lục Mao Trùng hiện tại, thì cũng chỉ có thể đưa đến tác dụng củng cố cơ sở.
Vả lại, trong quá trình huấn luyện sẽ rất khó phân tâm.
Bởi vì ai cũng không có hứng thú đi quan tâm xem người khác huấn luyện như thế nào. Mà phần lớn đều hưng phấn vội vàng, để huấn luyện cùng với hồn sủng của mình, nhằm chung tay mạnh lên.
Vương Triệt chậm rãi đi ra cổng trường, trong lòng anh đã vạch ra kế hoạch:
‘Bảy ngày này rất nhanh liền sẽ đi qua, cho nên ta cần phải mau chóng đền bù khuyết điểm của đứa bé này. ’
'Nếu như ta thật sự có thể huấn luyện cho nó loại kỹ năng Hồn Trang Sắc Bá Khí kia thì... Khụ khụ, đơn giản mà nói chính là kiểu phóng thích hồn lực ra ngoài. Chuyện này cũng không phải là không thể làm được. '
‘Mục tiêu trong bảy ngày tới, tốt nhất chính là, trực tiếp để cho đứa nhỏ này nắm giữ Hồn Trang Sắc Bá Khí, như vậy trước mắt nó liền có được một lá bài tẩy lớn nhất. Chỉ là sẽ có độ khó nhất định. '
'Dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé. '
Ngay khi Vương Triệt vừa đi ra cổng trường.
Có một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt anh.
Một cặp đùi thẳng tắp trắng như tuyết, tại bên dưới ánh nắng chiều, cặp đùi phản chiếu ra ánh sáng giống như hổ phách bảo ngọc.
Ánh sáng đâm vào mắt Vương Triệt, làm anh hơi có chút khó chịu.
Vương Triệt nhìn thoáng qua hình bóng dưới chân cô gái này, bởi vì ánh trời chiều mà nó kéo ra thật dài, nhưng nó vẫn thướt tha động lộng người như cũ.
Vương Triệt mở miệng nói:
"Lâm Hi? Cậu tìm tôi có việc gì không?"
Lâm Hi mặc một chiếc váy đồng phục màu xanh lam ngắn đến gối, thân trên là một chiếc áo sơ mi trắng.
Bộ quần áo này của cô ấy tựa như rất ít mặc qua, trên khuôn mặt cũng không có trang điểm, mái tóc dài dán lên khuôn mặt xinh đẹp, đang ửng đỏ do buổi huấn luyện hôm nay. Lúc này, nếu như không để ý đến đôi mắt cô quạnh kia, cô ấy trông giống như một vị thiếu nữ mối tình đầu ở bàn bên.
Lâm Hi nói: "Không có gì. Tôi chỉ muốn tâm sự một chút thôi."
Vương Triệt nhìn đồng hồ, hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì? Sẽ không phải là chuyện kia chứ? Nếu như là chuyện đó thì hãy quên đi."
Lâm Hi lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải. Tôi chỉ muốn nói, con Lục Mao Trùng này của anh..."
"Xuy xuy!" Con Chi Vân Xà bên người Lâm Hi lập tức kêu lên hai tiếng.
Vương Triệt cười hỏi: "Thế nào? Chẳng lẽ cô muốn đối chiến với tôi ư?"
Anh tất nhiên có thể cảm nhận được con Chi Vân Xà kia đang rất không phục.
Cực kỳ hiển nhiên, con Chi Vân Xà kia đang có chiến ý mười phần, rất muốn chọi cứng, trực tiếp đối chiến.
Lâm Hi hơi sững sờ, trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói: "Không phải, hiện tại việc đối chiến là không có ý nghĩa. Con Lục Mao Trùng này của anh xác thực không phải hạng tầm thường. Tôi không biết anh đã làm thế nào để huấn luyện cho nó mạnh như vậy... Nhưng... Được rồi."
"Ý tôi muốn nói là, trong Khải Minh cúp, nếu như tôi gặp được anh, tôi sẽ không nương tay đâu."
Vương Triệt gật đầu nói: "Tôi cũng sẽ không nương tay! Nếu như không có việc gì thì tôi liền đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận