Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 242: Chạy Tới Luôn!

Tại khu vực dã ngoại tao ngộ quần thể Hồn thú hoang dã là chuyện rất bình thường.
Cho nên tàu đệm từ trường bị kéo dài thời gian đến đích là chuyện rất hay xảy ra.
Nhất là các đoàn tàu vượt thành.
Tuy vậy, các tàu đệm từ trường đều có thủ vệ bảo hộ đi theo để bảo đảm an toàn cho hành khách.
Quả nhiên, sau 3 phút, tàu đệm từ trường đã khởi động lần nữa.
Vương Triệt nhìn ra phía xa xa, ánh mắt anh khẽ lay động.
Ước chừng sau mười mấy phút.
Có bạn học lớn tiếng nói: “Mau nhìn, chúng ta sắp đến thành Vinh Đô rồi!”
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tại nơi xa là một tòa thành thị hùng vĩ, đứng sừng sững ở trong dãy núi.
Từ vị trí trên cao để quan sát xuống, hình ảnh của thành Vinh Đô trông vô cùng hùng vĩ.
Vương Triệt đưa mắt nhìn về nơi xa và thầm nói: “Đây chính là thành Vinh Đô!”
Đúng lúc này, tốc độ của đoàn tàu bỗng nhiên chậm lại.
Sau đó có một vị nữ nhân viên đi vào toa xe, hướng về phía đông đảo học sinh và cười nói: “Các bạn học, các bạn đến từ trường cấp ba của thành Thiên Tâm và đang đi tới thành Vinh Đô để tham gia tranh tài tại Khải Huyền Cúp phải không?”
Cả một hàng toa tàu này đều là học sinh của thành Thiên Tâm.
Khi đám học sinh đang tò mò, nữ nhân viên lại mở miệng nói: “Lần này, trưởng tàu đã bảo tôi đến đây để thông báo một tin tức tốt cho các bạn.”
Nữ nhân viên nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Để nghênh đón các bạn đến với thành Vinh Đô, tổng bộ nghiên cứu Hồn Sủng của châu Tây Nhạc đã cử hành một hạng mục thi đua cho các bạn trước khi tham gia Khải Huyền Cúp.”
“Chúng tôi tin tưởng các bạn hiện tại đều đã thức tỉnh Võ Hồn. Như vậy từ nơi này, khoảng cách với biên giới phòng tuyến của thành Vinh Đô vừa vặn có chừng một trăm dặm. Hạng mục thi đua này chính là muốn yêu cầu các bạn vận dụng Võ Hồn và Hồn Sủng của mình, để bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến biên giới phòng tuyến của thành Vinh Đô.”
“Nếu có thể đến đó trong nửa giờ đồng hồ, tổng bộ nghiên cứu Hồn Sủng của châu Tây Nhạc và ban tổ chức của thành Vinh Đô chúng tôi sẽ ban tặng cho các bạn một phần đại lễ phong phú. Chính là cộng thêm mười điểm cơ bản cho các bạn tại Khải Huyền Cúp.”
“Ba vị trí đầu có tốc độ nhanh nhất sẽ còn có thêm khen thưởng!”
“Các bạn và Hồn Sủng của mình cứ thỏa thích chạy nhảy bên trong vùng quê rộng lớn này!”
Khi nghe nói như thế, đám học sinh nhất thời kinh hô lên.
Nửa giờ chạy hết một trăm dặm, tuy chuyện này cũng là một sự khó khăn và khiêu chiến đối với bọn họ, nhưng cũng không phải là không được!
Đối với một ít Hồn Sủng, thậm chí còn vô cùng đơn giản...
Thầy giáo Trịnh nhíu mày, sau đó ông ấy lập tức đi cùng với mấy vị giáo viên, để thương lượng chuyện gì đó với vị nữ nhân viên kia.
Một lát sau, mấy vị giáo viên đều xoay người lại và cười nói:
“Thời điểm kiểm nghiệm của các em đã đến! Tất cả xuống tàu và chuẩn bị lên đường đi!”
Đông đảo học sinh hưng phấn xuống tàu.
Thời gian thức tỉnh Võ Hồn đã trôi qua một tuần.
Lúc này các học sinh đều đã cảm ứng tốt Võ Hồn của mình.
Mặc dù còn chưa bắt đầu tu luyện Võ Hồn, nhưng đối với việc vận dụng Võ Hồn thì bọn họ cũng đã học tập được một chút da lông.
Sau khi xuống tàu, các học sinh nhao nhao gọi ra Võ Hồn của riêng mình.
“Ha ha! Võ Hồn của tôi là một chiếc giày leo núi! Nếu tôi mang vào chân thì tốc độ của tôi sẽ tăng lên gấp bội! Anh đây sẽ vào top 3 thôi!”
“Rác rưởi! Võ Hồn của tôi chính là xe đạp bay Phượng Hoàng nhá! Nó sẽ trực tiếp mang tôi và Hồn Sủng của tôi cất cánh!”
“Xe đạp ấy hả? Chết cười tôi mất thôi! Võ Hồn của tôi là nguyên tố gió lốc, nếu tôi cho nó phối hợp với Hồn Sủng của tôi thì tôi sẽ trực tiếp cưỡi mây bay đi! Có thể phi hành tại tầng trời thấp đấy nhé!”
“Tất cả các người đều dở tệ! Những loại Võ Hồn của các người đều kém quá xa! Thuở ban sơ Khí Võ Hồn sẽ không tốt bằng Linh Võ Hồn! Tôi sẽ trực tiếp cưỡi trên lưng con báo đốm của tôi mà chạy! Một trăm dặm kia chỉ tiêu hao mười chén cơm mà thôi!”
“Vãi! Võ Hồn của tôi là Kim Cương Chùy! Lấy trọng lượng của nó, nếu như nó hiển hiện ra vậy tôi còn có thể chạy được sao?”
“…”
Trong đám học sinh, có người cao hứng và có người than thở.
Một số bạn tuy có Võ Hồn rất đơn giản và phẩm chất cũng không cao, nhưng trong tình thế lúc này lại có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Vì hình thái Võ Hồn sẽ quyết định tác dụng.
Với Võ Hồn phẩm cấp Truyền Thừa của Hứa Hải Phong, tác dụng của con thủy linh trong ấm nước của anh ta là rất nhỏ.
Nhưng chỗ tốt lớn nhất của Linh Võ Hồn so với Khí Võ Hồn chính là lúc ban sơ có thể phụ thể.
Sau khi phụ thể, chúng có thể tăng cường tố chất thân thể của Khế Hồn Sư, cùng với rất nhiều hiệu quả khác.
Nhưng trước mắt bọn họ chưa có tu luyện Võ Hồn, nên chỉ có thể dựa vào Võ Hồn để tự chủ hấp thu hồn lực.
Nếu hồn lực không đủ đẳng cấp thì cũng không cách nào sử dụng Võ Hồn trong thời gian dài, nhiều lắm chỉ là hai ba phút mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ cần để bọn họ nghỉ ngơi một hồi, sau đó sẽ lại có thể tiếp tục sử dụng Võ Hồn, cho nên thời gian nửa giờ cũng không có độ khó quá lớn.
Đông đảo học sinh hít thở lấy bầu không khí thanh thuần nơi đây.
Xung quanh còn có ba mươi mấy vị thủ vệ thành thị, sau lưng bọn họ đang lập loè cánh chim và bay theo bảo vệ cho đám học sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận