Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1112: Cộng Minh Linh Hồn

Khô Mộc Đại Thánh thản nhiên nói:
"Ngự Long chi lực cũng chỉ là một loại năng lực của tiền bối Đế Thanh Long mà thôi!"
"Tiền bối Đế Thanh Long chính là một vị bá chủ thời viễn cổ! Do cậu là người của chiến khu Đông Hoa nên tôi sẽ nói cho cậu biết một việc."
"Sau khi giải thi đấu dành cho Khế Hồn Sư chuyên nghiệp đỉnh cấp toàn Liên Bang mấy chục năm trước qua đi, những năm gần đây bảy đại chiến khu khác đều đã có các vị thiên tài từ những con đường khác nhau mà thu được lực lượng của quốc thú tại chiến khu của bọn họ."
"Đây là thời đại rực rỡ nhất trước mắt, nhưng cũng tiếc là đừng nói đến mấy chục năm, mà từ khi Long Đế đạt được thì đã không có ai đạt được lực lượng của tiền bối Đế Thanh Long cả. Chiến khu Đông Hoa các cậu nhìn qua có thực lực rất mạnh, nhưng đáng tiếc đã rất nhiều năm chưa có ai lấy được thứ tự Top 3 trong giải thi đấu Khế Hồn Sư chuyên nghiệp đỉnh cấp toàn Liên Bang của bảy đại chiến khu."
"Mặc dù chiến khu Đông Hoa các cậu có nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng một chút lực lượng đỉnh cấp vẫn như cũ không có người hay là hồn sủng kế thừa những lực lượng cổ xưa cường đại kia. Tuy rằng tại phương diện nghiên cứu thì chiến khu Đông Hoa các cậu xác thực đã càng ngày càng lợi hại, nhưng mà những lực lượng cổ xưa cường đại kia vẫn như cũ bị ngủ say."
"Mà mấy đại chiến khu còn lại thì đã có khoa học kỹ thuật và lực lượng cổ xưa cường đại cùng nhau tiến bước, cho nên bọn họ đã kế thừa không ít lực lượng cổ xưa cường đại. Mỗi 50 năm một lần khi giải thi đấu đỉnh cấp toàn Liên Bang diễn ra, các chiến khu khác đều có thể đè ép chiến khu Đông Hoa các cậu một đầu."
"Nguyên nhân trong đó chính là ở đây!"
"Cho nên, nếu như cậu có thể đem lực lượng của tiền bối Đế Thanh Long phát dương quang đại, vậy lão nhân gia ông ta sẽ cảm thấy rất vui mừng."
Vương Triệt thầm nghĩ: Mấy vị Đại Thánh này nói rất có đạo lý. Mà loại chuyện này ta cũng đã rất quen. Chỉ sợ là vị Đế Thanh Long kia xa xa không có đơn giản như vậy.
Vào lúc này, đạo hư ảnh ý chí linh hồn của Đế Thanh Long đột nhiên bay về phía Vương Triệt, nó giống như một con mãnh thú mà lao nhanh vào trên thân Vương Triệt.
Trong chốc lát, một luồng ý chí linh hồn mãnh liệt đã xung kích vào linh hồn của Vương Triệt, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi liền mất.
Một lát sau, Vương Triệt chấn động tâm thần, thân thể anh bỗng nhiên loé lên hào quang có màu xanh đen xen lẫn.
Một đường vân thần bí đã xuất hiện trên bàn tay Vương Triệt, sau đó nó dần dần ẩn xuống dưới.
Ánh mắt Vương Triệt nháy một cái, nói: "Rất có ý tứ!"
Anh nhìn thấy đường vân thần bí biến mất bên trong bàn tay mình mà híp mắt lại.
Hai vị Đại Thánh là Thời Lưu và Khô Mộc hơi có mấy phần kinh ngạc, tựa như còn chưa kịp phản ứng.
Khô Mộc Đại Thánh lập tức hỏi: "Cậu cảm thấy như thế nào rồi?"
Vương Triệt mở tay ra, nói: "Ý chí linh hồn của Đế Thanh Long cũng không lựa chọn cộng minh cùng với Võ Hồn của tôi. Có lẽ nó muốn cộng minh cùng với linh hồn của tôi."
Thời Lưu Đại Thánh và Khô Mộc Đại Thánh lập tức liếc nhìn nhau và có chút ngạc nhiên.
Bọn họ cũng không nghe nói qua ý chí linh hồn của Hồn thú có thể cộng minh với linh hồn của nhân loại.
Bình thường đều sẽ cộng minh với Võ Hồn, và để cho Võ Hồn kế thừa lực lượng của nó. Cộng minh có trình độ cao thì sẽ có thể giúp cho Võ Hồn tiến hóa.
Thời Lưu Đại Thánh nhíu mày hỏi: "Tình huống này là như thế nào? Bình thường nếu như cộng minh cùng với linh hồn của nhân loại, vậy sẽ có thể trực tiếp để cho bản thân nhân loại thu hoạch được lực lượng của Hồn thú. Nhưng nếu như không có Võ Hồn để giảm xóc, vậy thân thể nhân loại sẽ rất khó trực tiếp nhận lấy lực lượng của Hồn thú."
Ở thế giới này Võ Hồn là một thứ rất thần kỳ, làm cho nhân loại nơi đây có lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Mà Võ Hồn lại không giống với Hồn thú.
Vương Triệt nhìn hai người một chút và nói: "Đơn giản thì ý chí linh hồn của Đế Thanh Long đang muốn đổi một chỗ khác để ngủ say."
Vương Triệt nói như vậy làm cho Thời Lưu Đại Thánh và Khô Mộc Đại Thánh lập tức hiểu ra.
Khô Mộc Đại Thánh hỏi: "Vậy cậu có kế thừa lực lượng của tiền bối Đế Thanh Long không?"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Không có."
Thời Lưu Đại Thánh trầm ngâm nói: "Loại tình huống này là lần thứ nhất tôi gặp phải, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Cậu có thể gây ra cộng minh linh hồn với tiền bối Đế Thanh Long thì liền không đơn giản! Cho nên ông ấy lựa chọn cậu cũng là chuyện bình thường! Bây giờ ông ấy muốn ngủ say bên trong cơ thể cậu thì xem ra là đã chấp nhận cậu."
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt không có giải thích nguyên nhân gây nên sự cộng minh này.
Mà đúng như lời nói của Thời Lưu Đại Thánh, đây chưa chắc là một chuyện xấu.
Ý chí linh hồn của Đế Thanh Long đang ngủ say ở trong cơ thể Vương Triệt, vậy nếu như anh gặp được địch nhân quá mức cường đại, mà dù cho anh không quá mạnh và cũng không có tu luyện Võ Hồn Nguyên Thần, nhưng Vương Triệt vẫn có thể mượn nhờ lực lượng của Đế Thanh Long để vượt qua một số nguy cơ trí mạng.
Rốt cuộc vừa rồi, nếu như Vương Triệt không có ý chí linh hồn của Đế Thanh Long, vậy chỉ sợ bây giờ anh đang chạy trốn chối chết, và có nguy hiểm đến tính mạng hay không thì cũng không tốt để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận