Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 916: Tôi Đồng Ý!

Lý Vân Tụ lập tức gật đầu nói:
“Không sai, uy lực của địa hỏa nơi này rất mạnh, nên dập tắt là điều không thể. Nhưng hấp thu để làm giảm đi một phần uy lực của chúng thì vẫn là có thể.”
“Đều đã nói như vậy thì chúng tôi liền thử một chút đi! Nhưng tôi nói trước, nếu như con Thần Diễm Cự Nhân kia không bị Phượng Hoàng Chân Hỏa của em hấp dẫn, vậy em phải trực tiếp trở về chứ không cần thăm dò nữa!”
Mấy tiểu đội liền tổng thương lượng một phen.
Cùng lúc đó, Vương Triệt đang ở một bên khác.
Vương Triệt nhìn ra phía trước nói: “Nếu như lúc này lại có thêm một người, hoặc là có thêm một con hồn sủng có thể vô hiệu hỏa diễm thì liền tốt rồi.”
Về biện pháp thì anh đã nghĩ ra, nhưng lại thiếu đi trợ thủ.
Tiểu Mao Trùng là chủ lực nên khẳng định nó không thể tiến đến hấp dẫn Thần Diễm Cự Nhân được.
Nó sẽ phụ trách công việc là sau khi Thần Diễm Cự Nhân đã bị dẫn dụ đi rồi tới khống chế địa hỏa.
Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo sẽ rất khó chống đỡ lâu dài ở bên trong loại địa hỏa có uy lực cỡ này, chớ nói chi là đi hấp dẫn Thần Diễm Cự Nhân.
Vì đây chính là một việc rất nguy hiểm.
Nghĩ đến điều này mà Vương Triệt lắc đầu.
Đúng lúc này, mặt đất ở phụ cận Vương Triệt bỗng nhiên rung động một trận, sau đó có một cái đầu tròn vo chui ra từ bên trong hoang thổ.
"Hú hú? ! !"
Cái đầu tròn vo này cộng thêm một đôi mắt sắc bén lanh lẹ chui ra từ bên trong hoang thổ màu đỏ thắm, nó có chút kinh ngạc mà nhìn xem Vương Triệt.
Vương Triệt nhìn thấy con Hồn thú ở trước mặt mà hô lên: "Ồ, là mi sao?"
Vậy mà lại là con Thứ Hỏa Chồn lúc trước.
Vương Triệt hỏi: "Mi chạy tới nơi này như thế nào được?"
"Hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn từ bên trong hoang thổ chui ra, nó dò xét Vương Triệt từ trên xuống dưới một chút.
Ý tứ của nó rất rõ ràng: Tôi cũng đang muốn hỏi anh đây? Anh làm cách nào mà đến được đây?
Sau khi nói xong, Thứ Hỏa Chồn nhìn Tiểu Mao Trùng, Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo đang ở bên cạnh Vương Triệt một chút.
Vương Triệt nói: "Đương nhiên là bay tới đây rồi!"
Thứ Hỏa Chồn quay đầu nhìn xem khu vực địa hỏa tầng thứ sáu ở phía sau lưng, sau đó lại nhìn Vương Triệt và nó đại khái đã hiểu được mấy phần.
Trí tuệ của con hồn thú này cực kỳ cao.
Vương Triệt hỏi: "Mi chạy đến nơi này để làm gì? Mi bây giờ đang ở trạng thái hư nhược mà sao không ở lại tầng thứ năm để nghỉ ngơi? Địa hỏa ở tầng thứ năm cũng không có bao nhiêu mà!"
Khu vực địa hỏa những tầng trước đó đã càng ngày càng giảm bớt. Và nếu càng đi về khu vực phía sau, mặc dù địa hỏa sẽ càng khó để dập tắt nhưng khu vực cũng đã nhỏ hơn nhiều.
Đội ngũ nào có năng lực thì chỉ cần có thể duy trì ở bên trong các khu vực và chậm rãi dập tắt địa hỏa thì cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn khinh thường cười cười.
Ý nó là: Đối với chúng tôi mà nói không có tồn tại trạng thái hư nhược.
Vương Triệt: "..."
Thứ Hỏa Chồn chỉ vào khu vực địa hỏa của tầng thứ bảy ở phía trước và kêu lên hú hú vài tiếng.
Vương Triệt cũng nghe hiểu.
Ý của nó là nhà của Mật Hỏa Chồn bọn nó đang ở phụ cận chỗ này. Bởi vì Thanh Diễm Địa Tâm Hà ở tầng thứ sáu sinh ra hỏa diễm có tính xuyên thấu quá mạnh, lấy năng lực phòng ngự của chúng nó cũng không thể chống cự được, cho nên căn bản là không về nhà mình tại tầng thứ bảy được.
Sau khi phát hiện địa hỏa ở tầng thứ sáu đã chậm rãi biến mất, nó mới dự định đi tới đây xem một chút.
Vương Triệt nhìn chung quanh và bước lên mặt đất, trong lòng anh hơi động mà hỏi: "Nhà của bọn mi ở chỗ này sao? Là ở dưới lòng đất à?"
Thứ Hỏa Chồn liền nhẹ gật đầu.
Vương Triệt trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn xem Thứ Hỏa Chồn hỏi: "Hiện tại bọn mi cũng không thể quay về nhà đúng không?"
Vương Triệt chỉ về phía cự ảnh ở bên trong hỏa diễm ở phía trước.
Thứ Hỏa Chồn thì không nói gì.
Vương Triệt nói: "Vậy chúng ta sẽ hợp tác một chút nhé? Hẳn là bọn mi đều biết, nhiệm vụ khi nhân loại chúng ta đến đây chính là để dập tắt địa hỏa ở nơi này. Nhưng con Thần Diễm Cự Nhân của khu vực tầng thứ bảy này lại vô cùng phiền phức, chỉ cần nó ở trong khu vực tầng thứ bảy thì sẽ có thể điều khiển và khống chế địa hỏa của tầng thứ bảy. Nó mà ở bên trong cái phạm vi địa hỏa này thì ta đánh không lại nó."
Thứ Hỏa Chồn lại đánh giá Vương Triệt từ trên xuống dưới một chút rồi nhếch miệng cười một tiếng, ý nói: "Hú hú hú hú! (Coi như nó không ở bên trong cái phạm vị địa hỏa này thì anh cũng không thể đánh lại nó đâu!)"
Vương Triệt khoát tay nói: "Không! Nếu con Thần Diễm Cự Nhân kia ra khỏi cái phạm vi địa hỏa này thì ta sẽ có thể dễ dàng đánh bại nó. Cho nên ta cần đem nó dẫn dụ ra ngoài. Ta nghĩ mi có thẻ giúp ta dẫn dụ nó đi ra ngoài, và ta cũng có thể giúp bọn mi đoạt lại địa bàn của mình."
Thứ Hỏa Chồn suy nghĩ một chút chứ không có vội vàng đáp ứng.
Đại khái là nó cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin cậy.
Vương Triệt hỏi: "Chẳng lẽ mi sợ à?"
Thứ Hỏa Chồn nghe thấy lời này mà liền cảm thấy có chút tức giận đến máu dồn lên não.
Thứ Hỏa Chồn như tôi sẽ sợ sao? Cút đi cho tôi!
"Hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn hú lên một tiếng và ném hòn đá trong tay xuống mặt đất.
Ý nó là: Tôi đồng ý!
Vương Triệt: "...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận