Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 71: Muốn Khen Tôi Thì Để Sau Đi

Lâm Hi không ngăn được sự rung động trong lòng, nhưng ngược lại cô ấy đang cảm thấy rất vui mừng.
Lâm Tịch có thể bị đánh bại một cách nghiền ép như thế, trong nội tâm nàng cũng liền nhẹ nhàng thở ra.
Nàng sờ lên đầu Chi Vân Xà đang đứng quan chiến ở một bên.
"Xuy xuy!" Chi Vân Xà hừ nhẹ một tiếng, trong mắt nó hiện lên một cỗ chiến ý nhàn nhạt.
---
Những trận tranh tài còn lại, Vương Triệt chỉ chọn lựa ra xem mấy trận.
Ví dụ như trận tranh tài của Viên Tiểu Nhạc và trận tranh tài của Lâm Hi.
Cùng với một vị có hồn sủng là Điểm Hỏa Miêu.
Sau khi xem xong anh lập tức trở về nhà.
Ngay sau khi Vương Triệt về đến nhà.
Anh phát hiện cha mẹ anh đã sớm trở về, đồng thời hai người họ còn chuẩn bị xong một bữa tối vô cùng phong phú.
Cha Vương Triệt tựa như cái gì cũng không biết, trên mặt ông ấy nở nụ cười tươi, nói: "Ái chà, con trai đã về rồi! Thế nào? Bị loại rồi đúng không?"
Mẹ Vương Triệt cũng tựa như cái gì cũng không biết, bà ấy tỏ ra an ủi, nói: "Đừng nản chí! Con có thể tiến vào Top 100 cũng đã không tệ rồi."
Vương Triệt nhìn cha mẹ anh một chút.
Anh cảm giác hơi có chút buồn cười, vì hai người này rất biết diễn kịch.
Bọn họ nói như vậy, rõ ràng đang muốn để cho anh kiêu ngạo mà chính miệng nói ra, từ đó cũng sẽ không bại lộ chuyện bọn họ đã đến xem cuộc tranh tài.
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả thật con đã bị loại, vì con đã gặp phải một con hồn sủng hệ Thiên Không, trời sinh nó đã khắc chế đứa bé Lục Mao Trùng này, cho nên con thua cũng không oan."
Nghe nói như thế, cha mẹ anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Cha Vương Triệt bất chợt thốt lên: "Đánh rắm! Chẳng phải thằng nhóc anh đã đánh thắng rồi à..."
Nhưng ông ấy vừa nói dứt lời, thì ông ấy cũng liền phát hiện, hình như có cái gì đó không đúng thì phải?
"Khụ khụ..."
Mẹ Vương Triệt ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn cha Vương Triệt một chút, tựa như bởi vì người đồng đội heo ngốc này mà không nói nên lời.
Cái bẫy rõ rành rành như vậy, thế mà người làm cha như ông lại trực tiếp nhảy vào a...
Lời nói đã nói hết ra, tự nhiên đã không thể giấu diếm được nữa.
Vương Triệt nhìn vào hai người, nói: "Cha mẹ đi xem thì cứ đi xem, cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy!"
Cha Vương Triệt tằng hắng một cái rồi nói: "Chuyện này... Chủ yếu là do con không chịu nói với chúng ta, nên cha mẹ nghĩ rằng con chỉ muốn tham gia tranh tài như đi du lịch mà thôi, nên sẽ không muốn để cho cha mẹ đi xem con xấu mặt. Vì vậy chúng ta đã tự chủ động vụng trộm đi xem…"
Vương Triệt hỏi: "Rồi cha mẹ thấy thế nào?"
Cha Vương Triệt vỗ bàn một cái và la lên: "Hắc hắc! Cha và mẹ con đã chấn kinh đến tròn cả mắt a! Khá lắm! Đứa bé này thế mà lợi hại như vậy! Dáng dấp cũng rất cường tráng, giống như là ăn Jinkela vậy. Thật là không tầm thường!"
[Jinkela: chất kích thích tăng trưởng]
Mẹ Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng: " (o´ω`o)"
Đại khái là nó đang cực kỳ hưởng thụ như một con mèo khi được mẹ Vương Triệt vuốt ve.
Mà lúc trước chính mẹ Vương Triệt đã cho nó ăn lá cây lần đầu tiên.
Mẹ Vương Triệt trừng mắt với cha Vương Triệt một chút, nói: "Tôi thấy ông mới là người ăn Jinkela để lớn lên đấy. Nó lớn như vậy là nhờ tiểu Triệt đã bồi dưỡng nó rất tốt. Ngày mai mi cần phải cố lên nha!"
Cha Vương Triệt cảm thán, nói: "Đúng là như vậy! Nếu con có thể tiến vào Top 10, vậy trên mặt cha và mẹ con đều sẽ có ánh sáng. Nói đến trận tranh tài hôm nay, con cũng không thấy thương hương tiếc ngọc hay sao? Đối thủ là một cô bé nũng nịu như vậy mà. Nhường một chút mà con cũng không nhường, rồi trực tiếp miểu sát cô bé ấy. Vả lại còn là miểu sát hồn sủng đối nghịch thuộc tính nữa chứ."
"Không biết về sau con sẽ để cho cô bé kia bao nhiêu bóng ma tâm lý đây?"
Cha Vương Triệt nói xong liền mang vẻ mặt thương tiếc.
Mẹ Vương Triệt nhìn về phía cha Vương Triệt, trong mắt bà lộ ra hàn khí, hỏi: "Hử? Ông muốn thương hoa tiếc ngọc đúng không?"
Cha Vương Triệt không chút hoang mang, nói: "Đương nhiên rồi mẹ nó à! Mỗi ngày tôi đều đang thương hoa tiếc ngọc, mà hoa nào ngọc nào ở đây nữa... Tất nhiên là bà như hoa như ngọc rồi."
Mẹ Vương Triệt: "Ông nói ra lời này cũng không cảm thấy xấu hổ sao... Đáng ghét!"
Vương Triệt: "..."
Anh liền nổi da gà một trận, cơm nước xong xuôi là anh tranh thủ thời gian trở lại phòng ngủ.
Anh thật sự không nghĩ tới, mình mỗi ngày lại phải ăn cơm chó từ cha mẹ của mình.
Nghỉ ngơi một hồi, Vương Triệt mở ra điện thoại di động.
Lúc này, trong nhóm chat của lớp đã nổ tung.
Tin nhắn chưa đọc: (999+)
Trên cơ bản đều là đang thảo luận trận tranh tài hôm nay, và tất cả đều tập trung vào trận tranh tài của anh.
Suy nghĩ một chút, Vương Triệt mới phát ra tin nhắn:
"Này các bạn, nếu muốn khen tôi, thì mời giữ lại một bộ phận để sau khi trận tranh tài ngày mai kết thúc rồi hẵn khen nhé."
"Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi."
Đám người: "..."
Sáng sớm hôm sau.
Vương Triệt tràn đầy tinh khí thần đi tới sân vận động.
Trải qua hai ngày đối chiến, Vương Triệt phát hiện tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã tăng lên rất nhiều.
Cộng thêm mỗi khi trời tối anh đều cho nó tu luyện Thú Nguyên Công, nên mỗi ngày nó đều có thể tăng thêm từ bốn đến năm năm tu vi hồn lực.
Đồng thời, các phương diện của đứa bé này cũng đã tăng lên khá nhanh.
Nhất là tố chất thân thể của nó đã có tiến bộ không nhỏ.
Vương Triệt thầm nghĩ: 'Đối chiến đối hồn sủng quả là có trợ giúp không nhỏ đối với sự trưởng thành của cả người và hồn sủng. Khó trách tại sao các đại chiến khu luôn muốn tổ chức những cuộc tranh tài để đối chiến hồn sủng. '
Bạn cần đăng nhập để bình luận