Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 994: Tôi Chưa Nhìn Thấy Nó!

Đừng nói là Huyết Tinh Địa Long, ngay cả Mộng Dụ Huyễn Linh trốn bên trong hư không cũng có chút mơ hồ.
Làm sao lại... Tại sao mấy con hồn sủng của anh tôicứ một con rồi đến một con lại khoa trương đến như vậy chứ?
Không chỉ có một con Thanh Thanh Trùng có thể hóa rồng, mà con gấu trúc này còn có thể hóa thân thành cự thú! Lại còn có được sức mạnh của cự thú cường đại thời viễn cổ nữa chứ!
Thần Uy Lực và Bá Vương Lực thật sự là quá đặc thù!
Vương Triệt nói: "Tôi không lừa ông mà đúng không Lão Long đã trải qua hai thời đại?"
Huyết Tinh Địa Long lập tức lui ra phía sau hai bước, nó ẩn ẩn cảm giác được nhân loại đang đứng trước mặt mình lúc này có vấn đề rất lớn.
Huyết Tinh Địa Long nói: "Còn có một vấn đề nữa, đó là thực lực của nó không đủ mạnh! Tuy nó có huyết mạch cự thú thuần khiết nhưng thực lực lại quá yếu. Nếu như muốn đánh thức lão đại thì phải cần thâm tinh thần lực cường đại, vì sau khi tiến được vào bên trong giấc mơ của lão đại rồi thì mới có thể làm cho ngài ấy tỉnh lại được. Tôi thực sự không nghĩ tới cậu sẽ có một con cự thú yếu như vậy."
Huyết Tinh Địa Long thở dài nói:
"Thực lực mấy con hồn sủng của cậu có đều thiếu rất nhiều. Nếu muốn sử dụng khí tức cự thú để tiến hành kích thích lão đại thì phải cần có tinh thân lực đủ mạnh mới được, bằng không sẽ không có cách nào vào được giấc mơ của lão đại, chứ huống chi là đánh thức được ngài ấy."
"Hồn thú có tinh thần lực cường đại thì cũng có không ít, tuy nhiên trước đó tôi không cân nhắc đến điều này lắm. Bởi vì bản thân cự thú đã rất cường đại nên tất nhiên tinh thần lực của chúng cũng sẽ rất mạnh. Nhưng tôi nào biết tình huống của cậu lại đặc biệt như thế..."
"Bản thân Thôn Thiên Thú cũng rất am hiểu tinh thần lực, nhưng Thần Uy Lực của con gấu trúc này dường như chỉ vừa thức tỉnh chưa được bao lâu và chưa từng tu luyện qua nên không đủ mạnh."
Nghe Huyết Tinh Địa Long nói xong mà Vương Triệt trầm tư một lúc.
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Tinh thần lực à..."
Mộng Dụ Huyễn Linh từ trong hư không truyền âm đến: "Tôi có thể giúp anh chuyện này. Nếu như chỉ là đưa hồn sủng của anh vào bên trong giấc mơ của Ma Cổ Mông rồi sau đó bỏ chạy thì tôi vẫn có thể làm được."
Vương Triệt không đáp lại Mộng Dụ Huyễn Linh mà trước tiên nhìn về phía Huyết Tinh Địa Long hỏi: "Tinh thần lực của ông cũng không đủ sao? Chẳng phải ông là một con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực ư?"
Huyết Tinh Địa Long lắc đầu nói:
"Tôi cũng không được, vì tôi còn kém xa... Mà tôi cũng không am hiểu tinh thần lực. Nếu như có thể tiến được vào bên trong giấc mơ của lão đại thì tôi đã sớm đánh thức ngài ấy rồi. Xung quanh Thiên Nhạc Sơn bên ngoài hình như còn có hai con Huỳnh Mộng Linh rất đặc thù và vô cùng cổ xưa, mà bọn chúng rất am hiểu tinh thần lực."
"Ừm, có lẽ với kiến thức của cậu thì hẳn là chưa nghe qua loại Hồn thú cổ xưa thần bí như vậy đâu!"
"Tuy nhiên loại Hồn thú này vô cùng phiền phức, vì bản thân bọn chúng luôn đi kèm với vận rủi. Hồn thú nào sau khi nhìn thấy bọn chúng thì lập tức sẽ bị vận rủi quấn thân. Nếu cậu muốn tìm được nó thì đó là điều không thể nào."
"Nhưng nếu như cậu có Hồn thú hệ Tinh Thần thì cũng được. Hoặc là chờ đến khi con gấu trúc kia của cậu tu luyện được Thần Uy Lực tới cực hạn thì cũng có thể dùng nó để tiến vào bên trong giấc mơ của lão đại."
Vương Triệt liền gật đầu rồi vẫy vẫy tay về phía hư không: "Nếu là như vậy thì dễ rồi! Ra đi!"
Mộng Dụ Huyễn Linh dần dần hiện ra từ hư không.
Mắt rồng của Huyết Tinh Địa Long thấy vậy thì đột nhiên trợn to, con ngươi của nó lập tức co rụt lại, sau đó nó bỗng nhiên nhắm mắt rồi xoay đầu và dùng vuốt rồng che mắt hô lên:
"Không! Không! Tôi chưa thấy qua nó! Đừng có xuất hiện ở trước mắt tôi!"
"Ôi không! Mình xong đời rồi!"
Vương Triệt: "..."
Mộng Dụ Huyễn Linh: "..."
Sao ta lại cảm thấy con Huyết Tinh Địa Long này có chút ngốc vậy nhỉ?
Vương Triệt suy nghĩ, anh cảm thấy có thể loại Hồn thú như Huỳnh Mộng Linh này còn có tác dụng uy hiếp đến các Hồn thú cổ xưa khác nữa.
Vương Triệt nói ra: "Ông đã nhìn thấy nó rồi nên bây giờ dù có nhắm mắt lại cũng vô ích thôi."
Huyết Tinh Địa Long: "..."
Hai mắt Huyết Tinh Địa Long liền đỏ rực lên nhìn Vương Triệt, hỏi: "Cậu cố ý phải không?"
Nhìn nó phảng phất như một giây sau nó sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống Vương Triệt vậy.
Tên nhân loại này tại sao có thể tìm được Huỳnh Mộng Linh chứ?
Hơn nữa lại còn có vẻ quan hệ rất tốt với Huỳnh Mộng Linh!
Vương Triệt khoát tay nói: "Không phải! Chẳng phải ông đã nói là muốn tiến vào bên trong giấc mơ của Ma Cổ Mông thì phải cần đến Hồn thú am hiểu tinh thần lực hay sao? Vậy nên tôi mới để cho nó đi ra đấy thôi! Ông còn trách tôi được ư? Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính ông thôi."
Huyết Tinh Địa Long tàn nhẫn trừng mắt nhìn Vương Triệt một chút. Nhưng sau đó dường như đã chấp nhận hiện thực mà liền quay qua quan sát Mộng Dụ Huyễn Linh từ trên xuống dưới.
Không sai, chính là Huỳnh Mộng Linh trong trí nhớ của nó, chỉ là có chút khang khác thôi.
Trong mắt Huyết Tinh Địa Long lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Nó nghĩ đến sau này không chừng đang lúc tu luyện thì tự nhiên xảy ra sự cố gì đó mà liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ngay cả lão đại cũng cho rằng dù có bắt được loại Hồn thú này rồi ăn hết thì cũng phải xử lý cẩn thận một phen mới được.
Và không bao giờ được nhìn vào nó.
Đừng nói là nhìn, cho dù có gặp được thì cũng phải nhanh chân chạy trốn thật xa.
Huyết Tinh Địa Long sống rất nhiều năm, cho nên nó đã sớm gặp qua những Hồn thú bởi vì gặp phải Huỳnh Mộng Linh mà bị vận rủi quấn than, rồi cuối cùng bất hạnh mà chết...
Nhưng ai mà ngờ được tên nhân loại này lại có thể tìm được Huỳnh Mộng Linh đâu chứ?
Chẳng lẽ cậu ta không sợ sau này sẽ bị vận rủi quấn thân hay sao?
Huyết Tinh Địa Long đang cảm thấy rất khổ sở.
Mộng Dụ Huyễn Linh ở một bên liền cảm thấy kỳ quái mà nhìn về phía Vương Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận