Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 498: Cố gắng thêm một ‘trăm triệu’ lần mới được!

Thẩm Minh Loan suy nghĩ một chút rồi đi qua an ủi Lưu Ly Thương Loan: "Không có việc gì! Mi bị đánh bại cũng không oan đâu, vì đây chính là một con Lục Mao Trùng quán quân đấy! Chúng ta lúc ấy đều không giành được chức quán quân của Nộ Giang Cup tại châu Bắc Giang! Mà vừa rồi mi lại không có chuẩn bị trước nữa!"
Lưu Ly Thương Loan nghe vậy lập tức hiểu ra và lấy lại mấy phần lòng tin.
Thì ra là một vị quán quân, vậy thì không sao rồi!
Thẩm Minh Loan đi lên trước mấy bước nhìn xem Vương Triệt đang đi xuống đài, tân sinh viên ở bốn phía vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Phía xa xa, dư âm của cuộc chiến đấu vẫn đang bị đọng lại: Một con Liệt Diễm Tước của một vị học trưởng đang gắp chặt lấy một con Tạp Tạp Thú của một tân sinh viên, nhưng nó không hề nhúc nhích tí nào mà sững sờ giương mắt ưng để nhìn xem bên này...
Thẩm Minh Loan khẽ cười nói: "Học đệ, cậu đã thừa dịp tôi không chú ý để đánh bại Lưu Ly Thương Loan của tôi đúng không? Nhưng lần này tôi thua tâm phục khẩu phục! Nếu có cơ hội thì lần sau lại đánh một trận nghiêm túc để chỉ điểm học tỷ một chút! Cậu thấy thế nào?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Tốt! Em không dám nói chỉ điểm gì mà lẫn nhau tiến bộ là được!"
Vị học tỷ này vừa rồi đã cùng Điền Tiểu Vũ ngẩn người nhìn điện thoại, tám chín phần mười là đang tra cứu tin tức của mình.
Xem ra bọn họ đã biết thân phận của mình rồi!
Vương Triệt đi xuống đài, lúc này bốn phía mới từ từ khôi phục lại một chút âm thanh.
Lúc đi trở về lớp, đã có rất nhiều bạn học mang vẻ mặt mơ hồ mà nhìn xem Vương Triệt.
Khổng Thập Cẩm suy nghĩ rất nhiều câu nói, nhưng cậu ta lại không biết nên nói cái gì mà chỉ có thể gãi gãi đầu, nói: "Đại thần à, đây là "Vẫn được" mà anh đã nói sao?"
Chuyện này đâu phải chỉ là ‘vẫn được’ đâu chứ?
Đây quả thực là quá được mới đúng!
Lưu Ly Thương Loan đã bị một con Lục Mao Trùng đánh ngã xuống đất!
Mà vẫn là bị một con Lục Mao Trùng chỉ hơn 900 năm tu vi hồn lực đánh ngã!
Nói thật ra thì bọn họ không quá am hiểu đối chiến hồn sủng, cho nên nhìn xem trận đấu cũng không hiểu nhiều.
Bọn họ chỉ có thể đơn giản nhìn thấy con Lục Mao Trùng kia chíu chíu chíu vài cái là đã đánh bại Lưu Ly Thương Loan. Nhìn thấy điểm đó là rõ ràng nhất.
Vân Phi Mặc nói: "Cậu thật sự đã đổi mới quan niệm của tôi đối với đối chiến hồn sủng. Lục Mao Trùng làm sao có thể lợi hại như vậy chứ? Chênh lệch tu vi hồn lực và tiềm chất chủng tộc của cả hai lớn như thế mà!"
Thủy Thanh Linh ở bên cạnh cùng với các bạn học còn lại đều không thể nói nên lời.
Bọn họ chỉ có thể nhìn xem Lục Mao Trùng đang đi theo sau Vương Triệt tới lớp, lúc này nó đã biến trở về một con tiểu mao trùng nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu.
Cả đám nhìn nó không dời mắt.
Ừm, nhìn xem dáng vẻ của nó hoàn toàn không có chút nào lợi hại nha!
Vương Triệt cười nói:
"Đối chiến hồn sủng chủ yếu là để đánh bại đối thủ mà thôi. Mà để đánh bại đối thủ không có chênh lệch quá nhiều thì sẽ có rất nhiều biện pháp có thể làm được! Con Lưu Ly Thương Loan kia từng bị các bạn khiêu chiến quá nhiều lần cho nên nó đã có chút chủ quan rồi!"
"Bởi vậy lúc Lục Mao Trùng vừa lên thì nó sẽ rất khó nghĩ ra được một con tiểu mao trùng lại có thể lợi hại được bao nhiêu!"
"Vị Thẩm học tỷ kia thì đang chăm chú làm việc khác nên không hề để ý. Lúc này tôi chỉ cần nắm bắt được thời cơ và công kích như vũ bão, rồi đem Lưu Ly Thương Loan đánh cho ngu người là được rồi! Tôi sẽ không cho nó có cơ hội phản ứng!"
"Từ đó việc thắng lợi liền tương đối đơn giản!"
« tương đối đơn giản »
Khổng Thập Cẩm suy nghĩ một câu rồi sau đó liền kịp phản ứng lại nói: "Nếu chỉ nghe anh nói thì giống như là dễ dàng thật! Nhưng vì sao tôi vừa đi lên thì liền bị nó thổi bay rớt xuống đài vậy? Tôi cũng chỉ có thể chống cự được mấy giây thôi à!"
Vương Triệt nói: "Có khả năng là do kinh nghiệm đối chiến của cậu không đủ!"
Vân Phi Mặc cười ha ha nói: "Ha ha ha ha! Bạn học Vương, cậu không cần nể tình cậu ta như thế đâu! Cái gì mà không đủ kinh nghiệm chứ, chỉ là do cậu ta quá yếu thôi!"
Khổng Thập Cẩm e hèm một cái, nói:
"Vậy cũng có nghĩa là không gian tiến bộ sau này của tôi là rất lớn đó! Đại thần à, về sau đối chiến hồn sủng của lớp chúng ta mà anh có rảnh rỗi thì liền dựa vào sự chỉ giáo của anh rồi!"
"Chúng tôi đều không cần mạnh như anh, chỉ cần có được một phần mười trình độ như anh là chúng tôi đã thỏa mãn rồi!"
Vương Triệt suy nghĩ: Một phần mười trình độ của mình sao? Tại bán kết và tứ kết của Khải Huyền Cup thì mình cũng đều chưa nghiêm túc chiến đấu!
Trong chốc lát, Vương Triệt cũng không biết nên nói thêm điều gì khác mà đành phải gật đầu, nói: "Được, cố gắng nhiều hơn một chút là được, vẫn có thể."
Vân Phi Mặc lại cười chế giễu, nói: "Một phần mười á? Khổng mập mạp à, cậu đã có chút hiểu lầm đối với đối chiến hồn sủng thì phải! Liền trình độ của trận chiến đấu vừa rồi thì cho dù là quán quân của Phi Vân Cup tại châu Vân Cương chúng ta cũng đều đã chưa chắc làm được như thế đâu! Xác thực là cậu có cố gắng thêm một ‘trăm triệu’ lần là có thể làm được rồi đấy!"
Vân Phi Mặc nhấn mạnh chữ “trăm triệu” lên.
Ai nghe xong cũng đều có thể hiểu!
Khổng Thập Cẩm chắt lưỡi hỏi: "Khoa trương như thế sao?"
Cậu ta quả thật không am hiểu gì về đối chiến hồn sủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận