Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1416: Đối Bính

Vương Triệt nhìn xem xung quanh một chút.
Loại băng hàn của thế giới băng phong này cũng không mang tính chất tử vong, mà đây là một loại băng phong đình chỉ thời gian.
Nó sẽ từ từ mất đi nên chỉ cần thế giới này có thể phá được băng phong trước thời hạn, như vậy sẽ vẫn như cũ có thể khôi phục lại dáng dấp ban đầu.
Đối phương làm như thế cũng là do muốn ép khô năng lượng của toàn bộ thế giới này, sau đó cướp đi thời gian chi lực của thế giới này để tu luyện.
Về chuyện này Vương Triệt cũng không khó hiểu.
Nhưng có điều lấy thực lực của đối phương thì cũng không cần phải làm như thế.
Vương Triệt hỏi: "Được rồi, vậy các ngươi muốn như thế nào đây? Muốn trực tiếp đánh một trận hay sao?"
Đã là đối thủ cũ thì đơn giản mà nói cô ta sẽ muốn lấy lại danh dự rồi.
Sắc mặt Lưu Ly Thiên Vương bình phục lại, nói: "Tại sao ngươi vẫn tự tin như thế? Chỉ bằng mẫu hạm Vân Tiêu Thiên Đình phía sau ngươi ư? Nếu đây là bản đỉnh cấp thì ta sẽ không có biện pháp gì đối phó. Nhưng cái tiểu tinh cầu Mặc Ngọc Tinh kia nhiều lắm chỉ có thể giúp ngươi chế tạo ra một cái bản cấp thấp mà thôi! Nếu nó chỉ là một cái bản cấp thấp thì chỉ trong nháy mắt là ta sẽ có thể hủy diệt nó!"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Vậy ngươi rất trâu bò!"
"..."
Lưu Ly Thiên Vương nói: "Ngươi chỉ tại Mặc Ngọc Tinh tu luyện mấy chục năm, thế nhưng ta đã tu luyện tầm 1000 năm rồi!"
Vương Triệt nói: "Vậy ta thật sự đánh không lại ngươi!"
Lưu Ly Thiên Vương hỏi: "Thế thì ngươi đang dựa vào cái gì để tự tin như vậy?"
Vương Triệt cười nói: "Vậy ta có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ? Hay là ta sẽ kêu cha gọi mẹ để ngươi buông tha cho ta?"
Lưu Ly Thiên Vương liền sững sờ và suy nghĩ một chút rồi nói:
"Kia... Kia ngược lại là không đến nỗi. Vậy thì không phải."
Hô hấp của Lưu Ly Thiên Vương đã cứng lại.
Vương Triệt lo lắng nói: "Đều là đối thủ cũ thì hãy coi nhẹ sinh tử, không phục liền làm chứ sao! Không có chuyện quỳ xuống thì phải tranh một thế đại đạo!"
Lưu Ly Thiên Vương cười nói rồi nhẹ nhàng vung tay lên: "Nói có đạo lý!"
Trong chốc lát, sau lưng cô ta hiện lên ức vạn quỷ thần, hàn triều phun trào, phảng phất như có vô cùng vô tận sinh mệnh cổ lão đang gào thét.
Không gian nứt ra, thời gian nghịch chuyển, hết thảy mọi thứ quanh người Lưu Ly Thiên Vương phảng phất như đều không tại.
Gần như là trong chớp mắt, mẫu hạm Vân Tiêu Thiên Đình sau lưng Vương Triệt liền lấy tốc độ siêu nhanh để mục nát.
Đám Hồn thú bên trong cấp tốc bị tàn lụi.
Sau đó có hai đạo tiếng rống dài trùng thiên từ Thần Quang Kình và Ma Cổ Mông phát ra. Bọn hắn đã sớm đột phá cực hạn vào trăm vạn năm tu vi hồn lực.
Lưu Ly Thiên Vương cười nói: "Thì ra ngươi nắm trong tay hai cái đồ chơi lớn này!"
Sau đó cô ta vung tay lên, hàn triều sau lưng lập tức dâng lên và hóa thành vô số bạch cốt Hồng Nghê, khí tức viễn cổ vô tận tuôn ra khắp không gian.
Khí tức của hai đại Hồn thú trăm vạn năm tu vi hồn lực kia trong chớp mắt đã bị ép xuống.
"..."
Vương Triệt nhìn thoáng qua và thầm nghĩ: Những thứ này có cảm giác giống với tiểu khô lâu.
"A a a!"
Tiểu khô lâu bỗng nhiên bay ra từ bên trong Hồn Hoàn của Vương Triệt, và nó phát ra một tiếng gào thét cổ xưa.
Nó đang tựa lưng vào vương tọa, đầu đội vương miện, phía sau là áo choàng đang bay phất phới.
Trong chốc lát hàn triều kia lập tức đứng im.
Nhìn thấy một màn này thì Lưu Ly Thiên Vương lại cười nói: "Ngươi thật sự có thể đem những cái đồ chơi này bồi dưỡng đến mạnh như vậy sao? Đây chính là con khô lâu chi chủ gác đêm của băng mộ Vô Tố Băng Cung thời viễn cổ của thế giới này! Vô Tố Băng Cung đã mai táng vô số Hồn thú thời Thượng Cổ của thế giới này. Đáng tiếc là đối với ngươi và ta mà nói, Hồn thú của thế giới này cũng chỉ là một chút tiểu đồ chơi mà thôi!"
Vương Triệt liền giật giật bờ môi muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
Lưu Ly Thiên Vương vung tay lên và hàn triều đang đứng im kia lập tức phun trào, cuồn cuộn lao tới chỗ Vương Triệt.
Tiểu khô lâu thấy vậy liền chấn động toàn thân.
Vào lúc này, Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo cũng bay ra từ bên trong Hồn Hoàn. Cả hai dẫn xuất huyễn hình và chống đỡ bên người tiểu khô lâu.
Lưu Ly Thiên Vương cười nói: "Không có tác dụng gì đâu! Ngươi hãy để cho ta kiến thức một chút kiếm của ngươi đi! Nếu ngươi không ra tay thì những cái tiểu đồ chơi này có lợi hại hơn nữa nhưng chung quy chúng nó vẫn có sự hạn chế ở thế giới này, vì vậy chúng nó sẽ không có tác dụng gì hết. Người dùng một chiêu cũng được vì ngươi sẽ chỉ có thời cơ để đánh ra một chiêu mà thôi!"
Sau khi nói xong, Lưu Ly Thiên Vương liền nắm vào hư không. Sau đó bên trong hư không tựa như có vô tận lực kéo và quy tắc bàng bạc cùng với ý chí vĩ ngạn đồng thời bắt đầu băng phong không gian, đoạn tuyệt hết thảy.
Vương Triệt thấy vậy liền thở dài và thầm nghĩ: Tại sao những đối thủ của mình đều thích bật hack nhỉ? Các ngươi có thể thành thật một chút được không?
Sau đó Vương Triệt nhấc tay lên, thánh hồn hiển hiện và hóa thành một đạo bách luyện kiếm quang.
Thanh bách luyện kiếm quang này lập tức chém xuống.
Ngay sau đó không gian chấn động kia hết thảy đều hóa thành hư vô.
Bách luyện kiếm quang trảm phá hết thảy.
Không có bạo nổ và không gian cũng chẳng phá toái, mà hết thảy tựa như trở về lúc ban sơ.
Bông tuyết phiêu đãng, sắc mặt Lưu Ly Thiên Vương có chút tái nhợt và nhìn về phía bên người.
Cố Nhiễm Sương khẽ nói: "Dường như cô và hắn cùng một cấp bậc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận