Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1103: Phủ Phục

Vân Diễm Hồ nhìn xem từng đạo ý chí linh hồn của các vị Cổ Hồn thú tiền bối đang không ngừng cộng hưởng theo.
Nó đã từng thấy không ít vị bá chủ cực kỳ hiếm có cộng minh.
Và đó đều là dạng Cổ Hồn thú không hề cộng minh suốt mấy trăm năm cho đến hơn ngàn năm qua.
Vậy mà tất cả đều bị chấn động và bắt đầu phóng ra ánh sáng ý chí linh hồn vô cùng mãnh liệt!
Vân Diễm Hồ nhìn xem một màn này mà phảng phất như đã phát hiện ra điều bí mật gì đó. Nó nhìn về phía Vương Triệt, nói: "Cậu ta vừa rồi đã cảm ứng được... Không chỉ là một con Cổ Hồn thú chăng? Đây là Võ Hồn hình người! Cậu ta có Võ Hồn hình người ư? Nhưng cái này đến cùng là Võ Hồn mang hình dáng của ai? Tại sao nó lại có năng lượng linh hồn cường đại như vậy? Nó còn có thể để cho nhiều vị tiền bối cùng nhau cộng hưởng theo như thế sao?"
Vân Diễm Hồ nhìn thoáng qua và liền cảm giác toàn thân mình đều như đang bị một ngọn núi đè ép muốn thở không nổi!
Về Võ Hồn hình người thì Vân Diễm Hồ đã sống nhiều năm như vậy, cho nên nó cũng đã từng nhìn thấy qua!
Năm đó tại thời cổ đại, cũng không biết nhân loại đã sinh ra bao nhiêu vị có Võ Hồn hình người, và mỗi một vị đều sẽ là cường giả tuyệt thế, có thế dễ dàng chém giết những kẻ xâm nhập từ dị thế giới.
Nhưng tựa như cũng không có hình dạng như này.
Vả lại, rõ ràng Võ hồn hình người trước mặt Vân Diễm Hồ cũng không có đẳng cấp hồn lực quá mạnh.
Nhưng cỗ khí thế kia lại mang tới cho nó cảm giác áp bách tựa như có thể nghiền ép hết thảy!
Từng đạo ý chí linh hồn của đám Cổ Hồn thú đã hóa thành hư ảnh của chính bọn chúng, sau đó phát ra từng tiếng rống to cao vút trong vô thức!
Bầu trời nơi này phảng phất như bị dệt lên một bộ vạn thú đồ, sau đó nó hướng về phía đạo hư ảnh hình người vĩ ngạn tuyệt thế kia rồi lao đến. Chúng đang muốn cùng nó cộng hưởng.
Tại nơi xa, đoàn người Lâm Hi đã chấn động vô cùng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lý Vân Tụ lẩm bẩm nói: "Đó là… Võ Hồn hình người! Võ Hồn hình người hoàn chỉnh như thế và còn có loại cảm giác áp bách và khí thế quá lớn! Đây là Võ Hồn hình người của ai? Là Vương Thiên Bá! Cậu ta thật sự là Vương Thiên Bá! Loại tinh thần khí thế này thật là đáng sợ... Thời hiện đại chúng ta thế mà còn có Võ Hồn hình người hoàn chỉnh như vậy! Cái này sẽ là cấp bậc gì?"
Vừa nhìn một chút thì bọn họ liền cảm giác tinh thần mình bị chấn động đến mê mang.
Dù đang ở cách xa như thế nhưng ai nấy cũng đều cảm giác phảng phất như mình đang tiếp nhận một luồng uy áp tinh thần rất to lớn.
Cô gái đeo kính vận dụng hồn lực để chống cự, nói:
"Thật không thể tưởng tượng nổi... Có truyền thuyết nói rằng, Võ Hồn hình người này được tiên hiền thời viễn cổ ban cho lực lượng, và thời hiện đại chúng ta gần như đã không còn Võ Hồn hình người hoàn chỉnh."
"Vả lại, cái Võ Hồn hình người này vậy mà còn có thể gây nên nhiều ý chí linh hồn của Cổ Hồn thú cộng minh đến như vậy! Quá không thể tưởng tượng nổi!"
"Võ Hồn hình người thời hiện đại cũng chỉ có thể là tiên hiền nhân tộc thời cổ đại, và suốt mấy chục năm mới có khả năng sinh ra một cái. Thậm chí đến một cái cũng đều không có! Với loại khí thế này mà có nói cậu ta là đệ nhất cường giả của nhân tộc tại thời cổ đại thì tôi cũng tin. Nhưng mà bộ dáng này lại không giống..."
Cô ấy biết rõ ràng về lịch sử nên liền cảm thấy cực kỳ khó lý giải.
Cô gái đeo kính lại lẩm bẩm nói: "Nhưng nếu như là dạng này và cậu ta còn là Vương Thiên Bá, vậy tôi thật ra cũng có thể hiểu được."
Lâm Hi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cũng vô cùng rung động, tâm tình cô ấy có chút vi diệu và thầm nhủ, xem ra phỏng đoán trước đó của mình là sai lầm.
Rốt cuộc Võ Hồn cả hai có sự chênh lệch to lớn như thế thì không thể nào là Vương Triệt được.
Vào lúc này, giữa không trung hiện ra một cây trụ ánh sáng khổng lồ, đồng thời hư ảnh vạn thú đều thi nhau vọt tới.
"Hừ!"
Nhưng mà, đạo nhân ảnh kia bỗng nhiên lạnh lùng phát ra một tiếng hừ lớn.
Trong chốc lát, hư ảnh vạn thú đều bắt đầu thần phục, tất cả vào lúc đầu còn muốn cộng minh linh hồn cùng với đạo nhân ảnh này thì bây giờ đã nhao nhao dừng lại. Sau đó cả đám phủ phục ngay tại một bên mà không dám động đậy, tựa như bọn nó đang sợ chỉ sau một giây là linh hồn mình trực tiếp tiêu tán.
Vân Diễm Hồ: "..."
Nó cũng leo xuống và không phải chủ động mà là hoàn toàn bị động.
Nó cũng không hiểu nhưng đã cảm nhận được một luồng uy áp không giống như uy áp của những vị Đại Thánh kia.
Đó giống như là một loại linh hồn uy áp!
Trong lòng Vân Diễm Hồ cuồng loạn hô lên: Má ơi! Người này đến cùng có lai lịch gì?
Nó đã đắm chìm ở chỗ này rất nhiều năm, thế mà bây giờ lại thấy được cảnh tượng những vị Hồn thú bá chủ không ai bì nổi kia đều ngừng lại và phủ phục bất động.
Quá không giảng đạo lý rồi!
Chẳng lẽ đến linh hồn cộng minh mà cậu ta cũng đều không cần sao?
Vân Diễm Hồ thật sự không thể nào hiểu nổi.
Vì xem như là Võ Hồn hình người, nhưng nếu như có thể sinh ra sự cộng minh cùng với ý chí linh hồn của Cổ Hồn thú cường đại thì cũng sẽ có thể mạnh lên.
Thậm chí, nếu như có vận khí tốt mà gặp được Cổ Hồn thú quen biết với tiên hiền Võ Hồn hình người kia, vậy trình độ của sự cộng minh sẽ đạt đến mức tối cao, và nó sẽ trực tiếp dung nhập vào bên trong cơ thể của Khế Hồn Sư, sau đó sẽ thức tỉnh ra Võ Hồn thứ hai, rồi về sau sẽ còn có thể tiếp nối truyền thừa.
Đương nhiên, loại xác suất này so với Võ Hồn tiến hóa sẽ thấp hơn vô số lần.
Nhưng cũng không nghe nói hoàn toàn không muốn linh hồn cộng minh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận