Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 470: Đặt Chân Đến Châu Bắc Giang

Vương Triệt cảm thấy tàu đệm từ trường cũng rất nhanh, cho dù là hạy xuyên lục địa từ Châu Tây Nhạc đến Châu Bắc Giang nhưng cũng không mất đến nửa ngày.
Chiếc tàu đệm từ trường màu trắng từ từ khởi động.
Chạy qua núi non trùng điệp của Châu Tây Nhạc, xuyên qua Châu Loạn Hải trông như bàn cờ tinh trận để đi đến địa giới của Châu Bắc Giang.
Tại bình nguyên của Châu Bắc Giang được một con sông lớn tưới cho vùng đất này càng thêm màu mỡ.
Hai phần năm lương thực trong toàn bộ chiến khu đều được trồng ở đây. Còn có các loại thực vật quý hiếm và các cánh đồng được hình thành từ các loại cây trồng khác nhau, muôn màu muôn vẻ. Lại xuất hiện một cách có trật tự trong tầm mắt.
Nhìn từ cửa sổ tàu đệm từ trường là có thể thấy được rất nhiều đồng ruộng.
Vào mùa thu hoạch, từng vị Khế Hồn Sư đứng ở xung quanh đồng ruộng vận động ý niệm để Võ Hồn hóa thành các loại dung cụ làm nông và thu hoạch nông sản trong mảnh ruộng này.
Mảnh ruộng rộng đến mấy trăm mẫu nhưng một vị Nông Hồn Sư chỉ dùng chưa đến mười phút là có thể nhẹ nhàng thu hoạch xong.
Lại phối hợp với hồn sủng hệ Thiên Không nên bọn họ có thể nhẹ nhàng bó lại những nông sản đó rồi vận chuyển đến trụ sở lương thực gần đó.
Vương Triệt ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ và cười nói: “Đúng là trồng ruộng chân chính!”
Trong Khế Hồn Sư, ngoại trừ Khế Hồn Sư chuyên nghiệp ra thì còn có vô số Khế Hồn Sư nghiêp dư khác. Bọn họ làm việc ở mọi ngành nghề trên thế giới này.
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật không thể thay thế sức mạnh Võ Hồn để con người dựa vào. Cuộc chiến tranh mấy năm ngàn trước đã nói với nhân loại rằng, khoa học kỹ thuật không phải là vạn nặng mà bản thân cường đại mới là căn bản.
Khoảng ba giờ chiều Vương Triệt đã đến Thủ đô Lâm của Châu Bắc Giang.
Đây là thành phố có trường đại học Lâm Hải Bắc Giang, và cũng là thành phố có môi trường phong cảnh nổi tiếng nhất Châu Bắc Giang.
Cũng là một trong những thành phố nổi tiếng với nông thực vật nhất chiến khu.
Thành Thủ đô Lâm cách Giang Thành, Châu Thành của Bắc Giang không xa.
Thủ đô Lâm là một thành phố rất yên tĩnh, độ che phủ của thực vật cao vô cùng.
Ngay lúc Vương Triệt đi xuống tàu đệm từ trường, anh đã có thể ngửi thấy một mùi hương tươi mát.
“Tử Anh Thụ!”
Vương Triệt nhìn sang thảm thực vật trồng tại trạm xe, đây là một loài thực vật không có ở Châu Tây Nhạc.
Nhưng Thủ đô Lâm lại được che phủ phần lớn diện tích bởi loài thực vật này.
Đây không phải là một loài cây bình thường, mùi hương mà nó tỏa ra là một loại mùi thơm có thể khiến cho những người du lịch đường dài cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu.
Chúng là thảm thực vật đặc biệt mà phía châu Bắc Giang đã nghiên cứu phát triển ra. Bây giờ hình như đang được nhân giống để trồng ở toàn bộ chiến khu.
Có từng đoàn người dẫn theo hồn sủng của họ đi ra khỏi trạm xe.
Vương Triệt đảo mắt nhìn một lượt, anh lập tức nhìn thấy một chị sinh viên chuyên ngành nông nghiệp đang giơ tấm biển trường đại học Lâm Hải Bắc Giang, và chị ta đang đứng ở vị trí cổng trạm để nghênh đón tân sinh viên đến học tại châu Bắc Giang.
Phía sau chị sinh viên này là một con hồn sủng to lớn có tu vi hồn lực vượt qua ngàn năm, tên là Phong Ngữ Ưng.
Nó bay lượn vô cùng nhẹ nhàng, lông vũ trên người nó có tính trói buộc rất lớn đối với người ngồi trên người nó. Cho dù Phong Ngữ Ưng có bay lật ngửa trên không trung thì người ngồi trên người nó cũng sẽ không bị ngã xuống, mà còn có thể cảm nhận được từng luồng gió nhẹ hay có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên không trung.
Phong Ngữ Ưng là một hồn sủng cỡ lớn có tính thông dụng, vô cùng thích hợp làm phương tiện giao thông.
Vương Triệt đi qua nói: “Chào chị! Em là Vương Triệt, là tân sinh viên của trường đại học Lâm Hải Bắc Giang!”
Chị sinh viên này liền ngẩn người, không biết là ngẩn người vì vẻ đẹp trai của Vương Triệt, hay là ngẩn người vì cái tên của Vương Triệt.
Chị sinh viên vội vàng nói: “A, cậu chính là Vương Triệt sao? Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi! Tôi tên là Điền Tiểu Vũ. Đợi một chút sẽ có thêm mấy bạn sinh viên nữa đến đây! Đúng rồi, cậu đến từ đâu?”
Vương Triệt: “Châu Tây Nhạc!”
Chị sinh viên: “Vậy thì không sai rồi! Giáo sư Vân dạy chuyên ngành của chúng tôi đã gọi điện bảo tôi đến đây đón cậu!”
Điền Tiểu Vũ ngắm nhìn Vương Triệt một lượt rồi sắc mặt hơi ửng đỏ và cười nói: “Đây là lần đầu tiên chuyên ngành của chúng tôi chào đón một vị soái ca đẹp trai như cậu! Chắc là thành tích tốt nghiệp của cậu rất tốt phải không? Giáo sư Vân dạy chuyên ngành của chúng tôi trước nay chưa từng đích thân gọi điện dặn dò như thế đâu!”
Vương Triệt nói: “Cũng tạm được thôi mà!”
Vương Triệt không biết về vị giáo sư Vân kia.
Nhưng Vương Triệt biết về hiệu trưởng của trường đại học Lâm Hải Bắc Giang.
Sau khi anh điền nguyện vọng là đại học Lâm Hải Bắc Giang, thì ngày hôm sau hiệu trưởng của trường đại học này đã đích thân gọi điện đến hỏi thăm anh.
Bây giờ Vương Triệt vẫn còn nhớ vị hiệu trưởng đó đã vui mừng phấn khởi đến cỡ nào. Dường như ông ấy hỏi thăm với giọng điệu như đang nằm mơ vậy.
“Bạn… bạn học Vương Triệt, em chắc chắn muốn đến trường chúng tôi học chứ? Có phải em đã điền nhầm rồi không?”
“Không đâu ạ!”
“Vậy đúng là tốt quá! Em dự định chọn chuyên ngành gì? Khoa đấu hồn hay là khoa giáo dục thú? Trường đại học chúng tôi đều không tồi đâu!”
“Em đến trường đại học Lâm Hải của thầy đương nhiên là phải chọn chuyên ngành nông nghiệp rồi!”
“Được được được! Thầy sẽ sắp xếp cho em ngay!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận