Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 152: Cảm Ngộ 'Trùng Sinh'

Vương Triệt tiếp tục nói: "Nếu như các ông cứ che che lấp lấp, đến một cái rắm cũng đều không dám thả, vậy bọn hắn sẽ nghĩ rằng, Vương Triệt tôi hoàn toàn không nhận được sự coi trọng của Đông Hoa chiến khu các ông. Vậy lần sau, nếu tôi lại tiếp tục đi thám hiểm vùng dã ngoại, tôi đoán chừng bọn hắn sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng, hay thậm chí không tiếc bỏ ra một cái giá lớn, để tiến vào bên trong thành thị mà xử lý tôi! Chuyện này cũng rất có khả năng xảy ra!"
"Đám Quỷ Hồn Sư này vốn là những kẻ cực kỳ phách lối, thuộc loại người vô pháp vô thiên. Nếu muốn trấn trụ bọn hắn, chúng ta cần phải phách lối hơn so với bọn hắn mới được."
"Đồng thời, chúng ta còn có thể thuận tiện dựng lên một tấm gương hoạt bát cho nhóm thanh thiếu niên tại Đông Hoa chiến khu. Như vậy chẳng phải sẽ là một chuyện vẹn toàn cả đôi bên hay sao?"
"Vả lại, các ông đường đường là một trong bảy đại chiến khu của Liên Bang Võ Hồn, có được địa vực rộng lớn đến mấy ngàn vạn kilômet vuông, thế mà các ông còn sợ mấy tên phần tử khủng bố kia sao?"
Tiết Bá Thiên bỏ trốn, bên ngoài hồn thổ lại rộng lớn vô ngần, sợ là hiện tại hắn ta đã sớm bỏ trốn đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cơ bản là bắt không được hắn nữa.
Đến lúc đó, tất nhiên những tên Quỷ Hồn Sư kia đều sẽ biết. Vậy coi như Vương Triệt muốn điệu thấp, nhưng cũng rất khó tránh khỏi việc lọt vào tầm ngắm của bọn hắn.
Vậy tại sao còn không trắng trợn tuyên dương ra ngoài, như vậy ngược lại còn là một sự lựa chọn tốt nhất!
Mà những tên phần tử khủng bố Quỷ Hồn Sư kia luôn luôn gặp phải sự trở ngại, trên cơ bản bọn hắn không cách nào tiến vào thành thị của con người, nên chỉ có thể hoạt động tại vùng dã ngoại mà thôi.
Tuy nhiên, cũng không phải là không có trường hợp đặc biệt.
Nhưng bởi vì Đông Hoa chiến khu làm được cực kỳ tốt ở phương diện phòng thủ này.
Nên trước mắt không có tên Quỷ Hồn Sư nào có thể đi vào thành thị của Đông Hoa chiến khu để gây bạo loạn.
Lý Ngạn Minh đang rất sững sờ, ông càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nói: "Nếu anh đã nói như vậy thì..."
Từ trước đến nay, Đông Hoa chiến khu luôn ở tư thế người không phạm ta thì ta không phạm người, cho nên những tên Quỷ Hồn Sư kia chẳng dám bén mảng đến nơi này.
Mà bọn hắn xém chút nữa đã gây nên kiếp nạn to lớn như thế.
Vậy chuyện này còn có thể nhẫn được nữa sao?
Vương Triệt nói: "Đương nhiên, thời điểm các ông phát ra thông báo, cũng đừng dùng tên thật của tôi, mà hãy chừa một chút bí ẩn cho người ta suy đoán. Cứ gọi tôi là Vương Thiên Bá đi. Còn nữa, các ông cũng đừng để hình tôi lên, vì tôi quá đẹp nên sẽ dễ dàng gây nên bạo động. Vả lại, các ông hãy chọn ra một người âm thầm bảo hộ tôi và những người trong nhà của tôi là được rồi."
Lý Ngạn Minh: "..."
Anh chàng này… làm sao lại có thể thuần thục đến như vậy?
Ngay cả chuyện dùng tên giả mà cậu ta cũng nghĩ ra được?
Cậu ta còn có thể cân nhắc đến nước này sao?
Đây là lần thứ nhất Lý Ngạn Minh có chút hoài nghi, chính mình thời kỳ thiếu niên có phải đã sống quá vô dụng rồi hay không?
Tại bên ngoài rừng Phù Không.
Đám người Lý phó quan đang mang tâm tình rất nặng nề, nhìn chăm chú về phương xa.
Bên cạnh ông ta còn có ba vị Trần Phi, Trình Chanh, Bạch U U; bọn họ cũng đã sớm được cứu viện ra ngoài.
Chỉ có một tiểu đội cứu viện bị hao tổn ở bên trong.
Nhưng các thương binh của đội cứu viện cũng đang dần dần được cứu ra, trong đó có mấy vị bị trọng thương rất khó để chữa trị.
Ba người Trần Phi được cứu viện ra tương đối sớm.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào các quân sĩ, đang liên tục mang những Khế Hồn Sư bị thương của đội cứu viện ra ngoài.
Trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Có một ít Khế Hồn Sư và hồn sủng đầy thân đẫm máu, vừa nhìn liền biết họ đã trải qua một trận đại chiến sinh tử.
Đến thời khắc này, ba người mới có thể hiểu rõ, vì cái gì mà ban thưởng thám hiểm vùng dã ngoại của Khải Minh cúp, lại là loại ban thưởng tốt nhất.
Lúc trước, bọn họ cảm thấy, mặc dù hồn thổ vùng dã ngoại có nguy hiểm.
Nhưng không phải bọn họ còn có chân có tay để bỏ chạy hay sao?
Tuy nhiên, chỉ có lâm vào hoàn cảnh lúc này, thì bọn họ mới có thể cảm nhận được những nguy hiểm ẩn tàng trong đó.
Nếu như để bọn họ một thân một mình đến nơi đây, chỉ sợ là bọn họ đã chết không biết bao nhiêu lần.
Bạch U U nhỏ giọng nói: "Đến cùng là đã chuyện xảy ra gì?"
Trình Chanh nói: "Đã có người ẩn núp trong rừng Phù Không để tập kích chúng ta... Tôi đã gặp được mấy vị tuyển thủ bị tập kích, nhưng thương thế trên người bọn họ không giống như là bị những con Hồn thú cuồng hóa kia lưu lại. Cũng may là đội cứu viện đã đến cứu hộ cực kỳ kịp thời..."
Bạch U U giật nảy mình, nói: "Nhưng mấy vị Khế Hồn Sư trong đội cứu viện lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy... Họ đang đi cứu người nào thế? Sợ là dữ nhiều lành ít a... Sẽ không phải là..."
Trần Phi suy tư nói: "Hẳn là Vương Triệt! Trong bốn người chúng ta, cũng chỉ có Vương Triệt là còn chưa có đi ra. Mà các tuyển thủ còn lại thì không ở bên trong phạm vi cứu viện của chúng ta."
Bạch U U cảm thấy có chút thương tâm nên thở dài nói: "Không phải chứ? Chẳng lẽ anh ấy chính là ‘lam nhan bạc mệnh’ sao? Dáng dấp anh ấy đẹp trai như thế, nếu cứ như vậy liền xong thì... Tôi cảm thấy quá thương tâm a."
Trình Chanh nói: "Có lẽ, người càng ưu tú thì số mệnh của người đó càng nhiều thăng trầm."
Trần Phi càng mang vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối mà thở dài nói: "Con Lục Mao Trùng kia... thật đáng tiếc! Hẳn là nó chỉ vừa mới bắt đầu cảm ngộ ‘trùng sinh’ a..."
"Cạc cạc ~!"
Con Tấn Lôi Chiến Ưng bên cạnh Trần Phi cũng kêu phụ họa theo hai tiếng.
Bạch U U: "..."
Trình Chanh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận