Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 690: Cuộc Thi Ăn

Quả thực người có thể nghiên cứu ra Bách Hương Hồn Đậu thì chắc chắn sẽ không thiếu tiền.
Nếu ai có thể nghiên cứu ra được món chính mà còn có con đường để bán ra ngoài vậy sẽ ghê gớm hơn nữa.
Cho nên không chỉ có sinh viên năm thứ ba đại học mà cho dù là sinh viên năm thứ tư đại học cũng đều sẽ có chút ít tôn trọng đối với vị Thẩm học tỷ này. Cũng khó trách tại sao cô ấy lại nổi tiếng ở đại học Lâm Hải như vậy. Cho dù là sinh viên của nhiều học viện khác cũng đều biết đến danh tiếng của Thẩm Minh Loan.
Điền Tiểu Vũ đi theo bên cạnh Thẩm Minh Loan, vừa cười vừa nói với các tân sinh viên:
"Tiết Đông Nông có thời gian ba ngày, ngày mai là mở màn nên mọi người vào buổi sáng đừng nên ăn cơm."
"Hãy mang theo giấy chứng nhận của riêng mình là được, vì buổi mở màn đầu tiên của Tiết Đông Nông chỉ có ăn ăn và ăn thôi! Nhưng có điều cũng có giải thi đấu về ăn uống! Rất nhiều học tỷ và học trưởng năm ba với năm tư đại học sẽ trưng bày ra rất nhiều loại dược phẩm khác nhau, các bạn chỉ cần sử dụng rồi sau đó đưa ra đánh giá."
"Hồn sủng của các bạn cũng không cần phải cho ăn, do đến lúc đó sẽ có rất nhiều món ăn chính và đồ ăn vặt rất ngon đấy."
"Các tập đoàn và các công ty lớn của châu Bắc Giang đều sẽ trưng bày ra các món chính và đồ ăn vặt cùng với các thực phẩm chức năng của bọn họ, đồng thời đều sẽ cho nếm thử miễn phí! Nếu trong lúc thưởng thức mà có thể cho bọn họ sự đánh giá có ích thì các bạn còn có thể nhận được phần thưởng lớn nữa đấy!"
"Bọn họ sẽ trao cho các bạn một cái 'Trân Tu Huy Chương', sau khi đại hội Trân Tu kết thúc thì người có được nhiều Trân Tu Huy Chương nhất sẽ được xưng là ‘Thao vương' và có phần thưởng rất là phong phú!"
"Quy tắc cụ thể thì các bạn hãy tự mình đi tìm hiểu nha."
"Nhớ kỹ là nhất định không được ăn cái gì trước đó! Nhất định phải để cho cái bụng trống không mà đi! Đây chính là bài học đáng nhớ mà năm trước chúng tôi đã học được đấy!"
Điền Tiểu Vũ che chán và biểu lộ vẻ mặt rất sinh động.
Các bạn học thấy vậy liền nhao nhao cười to không thôi.
Đại khái là nghĩ đến vào năm trước vị học tỷ này đã ăn uống no nê cho buổi sáng, rồi sau khi chạy đến tham gia đại hội thì kết quả là chỉ có thể trơ mắt nhìn xem vô số món ngon lướt qua miệng mình.
Điền Tiểu Vũ nhìn về phía Vương Triệt cười hì hì nói: "Bạn học Vương, bằng trình độ của cậu thì danh hiệu Thao Vương lần này cậu rất có hy vọng đạt được!"
Vương Triệt cũng vừa cười vừa nói: "Cũng không hẳn đâu! Châu Bắc Giang tụ tập rất nhiều thiên tài và tại phương diện như ăn uống này thì tôi không dám nói là mình đứng thứ nhất. Giống như là Khổng Thập Cẩm vậy, trình độ ăn của cậu ta cũng rất cao."
Khổng Thập Cẩm đứng ra và rất kiêu ngạo mà nói: "Đúng rồi đấy! Nếu như về trồng trọt các loại cây trồng hoặc là chế biến bữa ăn thì đừng nói là Vương đại ca, cho dù là Thủy Thanh Linh thì tôi cũng đều thua kém vạn dặm. Mấy phương diện khác thì tôi cũng không rành, nhưng tại phương diện ăn uống này thì hai tháng gần đây tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều đấy. Tôi đã có làm qua rất nhiều nhiệm vụ và đều liên quan đến việc ăn uống."
Thẩm Minh Loan mang vẻ mặt thần bí nói:
"Đồ ăn ở Đại Hội Trân Tu cũng không có đơn giản như cậu nghĩ đâu. Mặc dù trình độ ăn của cậu rất cao nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể ăn rất nhiều chúng được! Đừng xem thường các món ăn trong Tiết Đông Nông, vì rất nhiều món ăn đều là những đồ vật rất bổ dưỡng, nếu tố chất thân thể không đủ mạnh thì cậu sẽ ăn không được bao nhiêu món đâu!"
"Hồn sủng cũng như vậy! Tại Tiết Đông Nông sẽ là nơi hội tụ của vô số các món ăn lừng danh của châu Bắc Giang, và thậm chí ngay cả các giáo sư chuyên ngành nông nghiệp của các đại học viện cũng sẽ đem theo món ăn của mình đến đây triển lãm. Cho nên nếu như cấp độ hồn lực quá thấp và còn không rèn luyện thân thể, vậy cũng sẽ không ăn nổi bao nhiêu món đâu!"
Thẩm Minh Loan khẽ cười vài tiếng rồi nói tiếp: "Vào nửa tháng trước, Vô Phong Thiên Vương đã nói vơi chúng ta rằng cần phải rèn luyện thân thể, vậy có mấy bạn đã kiên trì thử đi rèn luyện thân thể rồi?"
"Những vị nhân loại thuộc thời đại Tiên Cổ kia, để chiến đấu với Hồn thú lâu dài thì Võ Hồn của bọn họ cho dù là Khí Võ Hồn thì thể chất của bọn họ cũng sẽ rất mạnh mẽ. Nếu không bọn họ cũng sẽ không ăn nổi mấy món ăn đặc biệt kia được."
"Đại Hội Trân Tu nhìn giống như chỉ có đồ ăn, nhưng trên thực tế đều là bài kiểm tra cường độ thân thể của các bạn đấy."
"Tôi chỉ có thể nói cho các bạn một điều đó là, ăn được bao nhiêu món thì ăn bấy nhiêu thôi."
Khổng Thập Cẩm nghe đến đó thì sắc mặt cậu ta liền xụ xuống.
Và rất nhiều bạn học cũng đã hiểu ra.
Vương Triệt gật đầu cười nói: "Nếu vậy thì cũng rất tốt."

Ngày hôm sau, vào Tiết Đông Nông.
Vương Triệt hỏi Lục Mao Trùng: "Mi có đói không?"
Ngày hôm nay vì để chuẩn bị cho một bữa ăn no nê nên Lục Mao Trùng đã bắt đầu nhịn đói từ tối hôm qua.
Đương nhiên, bằng thể chất của hồn sủng thì chỉ bỏ ăn một bữa cũng không xảy ra việc gì.
Lục Mao Trùng đang rất có tinh thần.
Bởi vì trong lúc ngủ tối hôm qua nó đã mơ tới cảnh mình được ăn vô số món ngon.
Khi nghĩ đến hôm nay mình có thể ăn được thật nhiều món ngon là nó liền vô cùng nhiệt tình.
Lên lên lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận