Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 167: Thế Nào Là Chênh Lệch?

Khí thế, không chỉ có quan hệ với tinh thần lực của một người; mà nó còn có quan hệ với kinh nghiệm, địa vị và thực lực tổng hợp của người đó.
Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, tinh thần lực sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến khí thế phát ra trên thân mỗi người.
Khí thế của thầy giáo Trịnh có huyết tinh, có thống khổ, có bi thương, có lạnh lùng,... Cho nên sau khi ông ấy phát ra khí thế, nó đã hình thành một luồng khí tràng lạnh lẽo thấu xương, giống như một mảnh băng sơn tràn đầy góc cạnh.
Tinh thần lực của thầy giáo Trịnh cũng là như thế.
Chứng tỏ ông ấy là một người đàn ông có chuyện xưa.
Vương Triệt chậm rãi tiếp nhận lấy ánh mắt của thầy giáo Trịnh, thân thể anh vẫn lù lù bất động.
Mặc dù Vương Triệt cũng có khí thế, nhưng khí thế của anh cũng không chỉ có quan hệ với tinh thần lực.
Tuy nhiên, Vương Triệt sẽ không thả ra loại khí thế này.
Bởi vì một khi anh thả ra, vậy mọi chuyện liền quá rõ ràng.
Giống như trước đó, khi Vương Triệt ngự kiếm phi hành, Lý Ngạn Minh đều có thể cảm giác được anh rất không đơn giản.
Thật ra do Vương Triệt đã ngự kiếm phi hành quá nhiều lần, nên anh hơi có triển lộ ra một chút phong thái ngự kiếm phi hành, vào những năm anh còn ở luyện khí trúc cơ. Nhưng điều đó cũng đã khiến cho Lý Ngạn Minh cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ là khi đó, ông ta vẫn tưởng rằng nguyên nhân là do nhan trị quá cao của Vương Triệt.
Dù đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên chỉ hơi phóng ra một chút khí thế, nhưng tuyệt đối cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi về thân phận thiếu niên thiên tài của Vương Triệt.
Bởi vì khí thế là thứ mà không phải thiếu niên thiên tài có thể đạt được.
Thiên tài có thể hiểu hết mọi thứ, cái gì cũng biết.
Nhưng nếu thiên tài không có thời gian lắng đọng kinh nghiệm, hay chưa có đạt tới địa vị tương đối cao, vậy thì cũng không có khả năng đăng đỉnh ngay được.
Dù có là thiên tài đi nữa, đều chưa hẳn có thể nuôi dưỡng ra chân chính khí thế.
Lúc này, khuôn mặt của Vương Triệt vẫn không thay đổi, anh bất động giống như một ngọn núi.
Còn sắc mặt của thầy giáo Trịnh đã có chút thay đổi.
Đám bạn học kia thì liên tục biến sắc.
1 giây, 2 giây... 5 giây...
Mấy hơi thở qua đi, Vương Triệt vẫn như cũ không nhúc nhích.
Thầy giáo Trịnh giật mình thầm nói trong lòng:
'Cậu bé tốt! '
'Có thể kiên trì lâu như vậy cơ à? ’
‘Lâm Hi có bối cảnh rất phi phàm, từ nhỏ đã được giáo dưỡng vô cùng tốt, tăng thêm người thân bên cạnh phần lớn đều có địa vị cao nên chịu lấy sự ảnh hưởng. Bởi vậy Lâm Hi từ bé đã có thể ôn dưỡng ra khí thế nhạt yếu, đối với bạn đồng lứa mà nói, không có mấy cái có thể so sánh với em ấy. '
'Và Lâm Hi cũng được cường giả chỉ điểm về tinh thần lực, coi như em ấy không có tu luyện, nhưng cũng sẽ thông qua biện pháp khác để rèn luyện tinh thần lực của mình. '
'Dù vậy nhưng Lâm Hi khó khăn lắm mới có thể kiên trì được năm giây. '
Chớ xem thường năm giây ngắn ngủi này, mà nghĩ rằng thầy giáo Trịnh đang nói chuyện không có khách khí chút nào. Tại thành Thiên Tâm, tất cả học sinh lớp mười hai có thể nhìn chăm chú vào mắt ông ấy với khí thế tinh thần lực như vậy, mà có thể vượt qua năm giây thì không cao hơn năm người.
Những học sinh bình thường, nhiều lắm chỉ kiên trì được một giây mà thôi.
Kiên trì được hai giây chứng tỏ em đó có ý chí rất mạnh, nên mới có thể ráng chống đỡ.
Còn học sinh nào có thể vượt qua hai giây, đây tuyệt đối là người có tinh thần lực vượt qua người bình thường.
Nếu không trải qua sự huấn luyện mà có thể kiên trì đến năm giây, vậy không chỉ có vượt qua người bình thường, mà còn là dạng thiên phú dị bẩm.
Thầy giáo Trịnh trầm ngâm nói: 'Chắc hẳn là như vậy... '
Nhưng Vương Triệt bên kia vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Một đường thẳng đến bảy giây.
Sau đó Vương Triệt mới lui lại hai bước và biểu thị mình không chịu được nữa.
Lúc này thầy giáo Trịnh mới thu lại khí thế.
Vương Triệt e hèm một cái, nói: "Ừm, em chỉ có thể kiên trì đến thế thôi."
Sau đó anh có chút hư nhược, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ để quay trở về chỗ của mình.
Thầy giáo Trịnh: "..."
Ông ấy cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.
Vì loại cảm giác này... rất vi diệu.
Đúng lúc này, Hứa Hải Phong đột nhiên hỏi: "Thầy giáo Trịnh, Lão Vương kiên trì đến sáu bảy giây là loại trình độ gì thế ạ?"
Thầy giáo Trịnh nhìn đám học sinh và thản nhiên nói: "Là trình độ mà có lẽ hai ba năm sau các em mới có thể đạt tới."
Đám học sinh nghe vậy cũng không cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng.
"Vãi chưởng! Tôi và Vương Triệt chỉ chênh lệch hai ba năm thôi sao? Cũng không lớn lắm!"
"Bốn bỏ làm năm! Tôi cảm thấy mình cũng là thiên tài nha!"
"Tôi có thể kiên trì hai giây, vậy có phải chỉ cần một năm nữa là tôi đã có thể đạt tới trình độ của Vương Triệt rồi không? Nói như vậy tôi đã có trình độ nửa cái Vương Triệt nhỉ?"
"Logic của các người thật mạnh! Tôi cảm thấy mặc cảm đó! Tôi cảm thấy mình và Vương Triệt chênh lệch quá lớn..."
“...”
Thầy giáo Trịnh vừa buồn cười vừa tức giận khi nhìn thấy đám học sinh của mình tấu hài.
'Linh trí của Lục Mao Trùng lúc trước cũng đã vượt qua các hồn sủng còn lại một mảng lớn, điều này đã nói rõ linh hồn của Vương Triệt trời sinh đã mạnh hơn người khác. Nói em ấy có thiên phú dị bẩm cũng không đủ, cho nên Vương Triệt có thể kiên trì lâu đến như vậy cũng không phải là không được. '
Bạn cần đăng nhập để bình luận