Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1362: Sử Dụng Vô Tướng Tu Di Thần

Ma Cổ Mông tràn đầy vẻ phách lối của bá chủ viễn cổ đối với sinh mệnh cấp thấp mà nói ra: "Trò cười! Chúng nó chỉ là dạng sinh mệnh sâu kiến thì có thể tạo ra được phản phệ gì cứ?"
Hai tên này đều là bá chủ tung hoành cả một thời đại, cho nên số sinh mệnh chết dưới tay bọn hắn khó mà tính toán nổi.
Bọn hắn lựa chọn đề nghị sáng tạo sinh mệnh của Vương Triệt là vì cho rằng đây là một cái biện pháp.
Nói một cách khác mục đích cuối cùng nhất của bọn hắn đã được Vương Triệt đáp ứng đó là đột phá vào trăm vạn năm tu vi hồn lực, cho nên bọn hắn mới sẽ đồng ý biện pháp này.
Nhưng mà lấy tâm cảnh và kinh lịch của bọn hắn thì những sinh mệnh được sáng tạo ra quả thực chỉ là một loại công cụ của bọn hắn mà thôi.
Tuy vậy bọn hắn cũng có chút ít tình cảm đối với những công cụ này, dù sao chúng cũng là thứ do mình sáng tạo ra.
Nhưng muốn nói bọn hắn sẽ phải gánh chịu phản phệ gì đó thì tất nhiên bọn hắn sẽ không tin.
Vương Triệt cười nói: "Loại phản phệ mà tôi nói tới cũng không phải là do bọn chúng phản phệ, vì bọn chúng xác thực yếu ớt như sâu kiến! Nhưng hai vị phải hiểu được rằng, thời điểm bọn chúng sinh ra thì bọn chúng và hai vị đã cùng một nhịp thở! Nếu như trong lòng hai vị xem bọn chúng chỉ như công cụ, vậy về lâu dài tâm tính của hai vị sẽ phát sinh biến hóa mà không quan tâm đến sự sống chết của những sinh mệnh này! Đến lúc đó những sinh mệnh nguyện lực mà hai vị lấy được từ bọn chúng sẽ dần dần biến mất! Nếu làm không tốt thì tại thời khắc mấu chốt khi hai vị đột phá, hoặc là sau khi đột phá hai vị sẽ y như bánh xe bị tuột xích."
Thần Quang Kình nói: "Tôi hiểu rồi! Ý của cậu là muốn để cho chúng tôi có một loại thái độ quan tâm đối với bọn chúng, vì bọn chúng là do chính chúng tôi sáng tạo ra đúng không? Chúng tôi đã sáng tạo ra được thì cũng cần phải chịu trách nhiệm đối với bọn chúng tới cùng!"
Vương Triệt gật đầu nói: "Không sai!"
Quả nhiên Thần Quang Kình có ngộ tính cao hơn một chút so với Ma Cổ Mông.
Ma Cổ Mông gãi gãi đầu hỏi: "Được rồi, được rồi! Tôi đã hiểu! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao để giao phó linh hồn cho nó đây?"
Vương Triệt hỏi ngược lại: "Ông ngẫm lại xem ông sáng tạo ra nó vói ý nghĩa gì?"
"Không phải là vì để cho chúng tôi..." Ma Cổ Mông nói đến một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
Vương Triệt cười nói:
"Là vì để nó trở thành công cụ giúp hai vị đột phá sao? Ông đúng là cái tên không đổi được tâm tính, sớm muộn gì ông cũng sẽ xảy ra chuyện cho coi! Đây là mục đích của hai vị cho nên cũng không sai, nhưng đây không phải là ý nghĩa để bọn chúng tồn tại! Hai vị hiểu chưa? Vì vậy hai vị hiện tại cần giao phó ý nghĩa tồn tại cho bọn chúng. Ví dụ như để cho nó thủ hộ hòa bình cho một phương nào đó, hoặc bảo hộ cho một vùng biển chẳng hạn! Khi ấy nó sẽ là phúc thú của nơi đó! "
"Những điều này là chính hướng và cũng có thể đảo ngược thành phá hư, thị sát,..."
"Nếu hai vị không thiết lập cho Thủy Ma Thú một cái ý nghĩa để tồn tại, như vậy muốn nó sinh ra ý thức bản thân thì có khả năng hao phí đến hàng trăm hàng ngàn năm, thậm chí càng lâu hơn. Tựa như là hai vị lúc trước muốn có được ý thức bản thân thì cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm."
"Khả năng đến khi viên tinh cầu này tan vỡ thì nó đều không có được ý thức bản thân, mà vẫn chỉ là một cái xác không hồn."
"Vậy muốn để cho nó sinh ra sinh mệnh nguyện lực đối với hai vị thì quả là chuyện không có khả năng."
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình liền rơi vào trầm tư.
Vương Triệt chỉ vào một chút tạp vật bên người vừa thu tập được và chỉ về phía hồ nước ở xa xa, nói: "Nếu như hai vị muốn làm tốt thì hãy lấy một phần sự vật của thế giới này để giao phó linh hồn cho nó là được rồi."
Một lát sau Thần Quang Kình đã đem ý nghĩ của hắn nói cho Vương Triệt.
Sau khi Vương Triệt nghe xong thì liền trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu. Sau đó anh nhìn về phía Hùng Bảo, nói: "Hiện tại mi hãy nếm thử sử dụng Vô Tướng Tu Di Thần của mi đi!"
Hùng Bảo: "? ? ?"
Hùng Bảo đang ở một bên nhìn xem say sưa ngon lành sự việc không liên quan đến mình thì liền ngây ngẩn cả người.
Cái gì chứ?
Vương Triệt gõ đầu Hùng Bảo nói: "Để ta dạy mi một chút về cách sử dụng Vô Tướng Tu Di Thần của mi!"
Hùng Bảo đã tu luyện hơn nửa năm và hơi tu luyện ra một xíu manh mối thì cũng nên thử nghiệm rồi.
Đừng có giống như mình đã tu luyện biết bao lâu nhưng cái gì cũng đều không rõ ràng.
Ma Cổ Mông có nhiều hứng thú nên hỏi: "Thế nào? Con vật nhỏ này mà cũng có thể tham dự vào chuyện đó sao? Nó chỉ là con gấu nhỏ hơn hai vạn năm tu vi hồn lực mà thôi! Nó thì có cái gì tài giỏi chứ? Huyết mạch tiên tổ của nó ngược lại là có mấy phần lợi hại, nhưng đáng tiếc loại tu vi hồn lực này của nó cũng không được việc rồi! Hình thái lực lượng vẫn chỉ là cấp độ của Bá Vương Lực mà thôi. Còn quá sớm để có tác dụng."
Hùng Bảo nghe vậy liền dùng tay gấu nện thùng thùng lên ngực mình, nó há to miệng muốn nói nhưng lại thôi, vì nó không dám nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận