Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 65: Lại Cứng Chọi Cứng

"Tuyển thủ hai bên ai vào chỗ nấy."
Trọng tài đứng ở đài giữa phất tay hướng ra hai bên hô lên.
Sau khi trọng tài ra lệnh một tiếng.
Rất nhiều con mắt nhao nhao tập trung vào sân đấu.
Bởi vì đây là ‘khu bá chi tranh’ của khu J, nhưng đặc biệt hơn đây lại là trận đối chiến của một con Lục Mao Trùng và một con Tam Giác Cương Nham giai đoạn tiến hóa thứ hai.
Nhìn vào trận đối chiến này, mắt trần cũng có thể thấy ra sự chênh lệch, đủ để cho rất nhiều khán giả vì đó mà chú ý.
Không kể là bạn cùng lớp của Vương Triệt, hoặc là cha mẹ của Vương Triệt, hay là những khán giả cũ từ các trận đấu trước, cùng với các tuyển thủ đã bị loại, thì tất cả đều mười phần chờ mong đối với trận đối chiến này...
Vương Triệt thì ngược lại, anh cũng không chờ mong gì trong trận đối chiến này.
Mà anh thậm chí còn cảm thấy, trận đấu này không có bao nhiêu độ khó.
"Ti ngô!" Lục Mao Trùng hướng về phía Vương Triệt kêu một tiếng.
Ý nó nói: Con Tam Giác Cương Nham kia thật cường tráng!
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng, nói: "Mi cũng không kém cạnh nó đâu! Con Tam Giác Cương Nham này chỉ vừa mới tiến hóa không lâu, nên không hề mạnh như trong tưởng tượng của mi. Đợi lát nữa, mi trực tiếp đánh ra một kích toàn lực, vung đuôi công kích về phía trung tâm của đối phương là được rồi."
"Nhưng dù sao nó cũng đã đạt tới sáu mươi năm tu vi hồn lực, nên mi cũng phải đề phòng Hồn kỹ của nó."
"Với con Tam Giác Nham chưa tiến hóa, tại hơn năm mươi năm tu vi hồn lực, là nó liền có thể lĩnh ngộ ra mười năm Hồn kỹ. Nó có hai loại mười năm Hồn kỹ, một loại là Hồn kỹ hệ thuộc tính, tên là Nham Thạch Công Kích. Một loại khác là Hồn kỹ thông thường, tên là Cứng Lại, được dùng để tăng lên lực phòng ngự."
"Nham Thạch Công Kích là Hồn kỹ hệ thuộc tính có diện tích lớn, uy lực nhỏ. Nếu như con Tam Giác Cương Nham kia được bồi dưỡng tốt, thì tại giai đoạn tiến hóa thứ hai về sau, khả năng hai loại mười năm Hồn kỹ này đều được nó lĩnh ngộ ra."
Giải thích xong, Vương Triệt hướng về phía trọng tài gật đầu, biểu thị mình đã chuẩn bị xong.
Mà lúc này, vị tuyển thủ số 9 kia cũng gật đầu theo.
Trọng tài nhìn vào đồng hồ, sau đó ông ta chậm rãi nói:
"Trận tranh tài bắt đầu!"
Khi trọng tài vừa dứt lời, người động thủ trước chính là Vương Triệt.
Chỉ thấy Lục Mao Trùng đã lấy thế ‘sét đánh không kịp bưng tai’ mà lao về phía con Tam Giác Cương Nham kia.
Nhưng đối thủ của Vương Triệt tựa như đã sớm có dự liệu. Anh ta hô lên:
"Dùng tư thế mặt bàn, sử dụng Hồn kỹ Cứng Lại!"
Ầm ầm!
Tam Giác Cương Nham liền nằm thành mặt bàn, hiện ra hình thái chiếc bàn tam giác, đôi mắt và miệng của nó đổi vị trí cho nhau, phát ra tiếng gào 'ghét ghét'. Ngay sau đó, toàn thân nó bắt đầu nổi lên một trận hồn lực ba động.
Mặt bàn nhanh chóng bị ép chặt thành một hình tam giác lõm dài nhỏ.
Rồi từng đạo ánh sáng đủ loại các loại màu sắc đang tản ra từ thân thể Tam Giác Cương Nham, từ trong hướng ra ngoài, lưu chuyển khắp toàn thân nó. Cuối cùng, toàn thân Tam Giác Cương Nham tựa như đang tiến hành áp súc, hình thể của nó đã giảm bớt mấy phần, nhưng màu sắc thân thể nó lại trở nên bóng loáng, hiện ra một màu đen nhánh như sắt thép.
Hồn sủng hệ Sơn Nham vốn am hiểu về phòng ngự, cho nên sau khi thi triển ra Hồn kỹ Cứng Lại, thì có rất nhiều vũ khí nóng hiện đại đều rất khó tạo thành một chút tổn thương cho nó.
Mặc dù nó chỉ có sáu mươi năm tu vi hồn lực.
Rất nhanh sau đó, Lục Mao Trùng đã tiếp cận Tam Giác Cương Nham.
Lục Mao Trùng giống như một chiếc tàu đệm từ trường đang chạy nhanh thì bỗng nhiên thắng gấp.
Ngay tại thời điểm nó chỉ cách Tam Giác Cương Nham còn có mấy mét, Lục Mao Trùng như con mãnh long vung đuôi, đánh thẳng về phía con Tam Giác Cương Nham.
Nhìn thấy một màn này, toàn trường đều phát ra một trận âm thanh kinh ngạc.
Ồ! ! !
Bọn họ thật không nghĩ tới, Vương Triệt vẫn như cũ là lấy cứng chọi cứng.
Nhưng sắc mặt đối thủ của anh không có chút nào biến hóa, phảng phất như đã nằm trong dự liệu của anh ta.
Trực tiếp tấn công như thế thì...
Đối với một con Lục Mao Trùng hoàn toàn không am hiểu về lực công kích mà nói, nếu nó trực tiếp công kích vào con Tam Giác Cương Nham đang ở hình thái mặt bàn vững chắc, và đồng thời còn thi triển ra Hồn kỹ Cứng Lại.
Vậy chuyện này thật giống như một người đang cầm một cành cây, rồi đi công kích vào một vị binh sĩ đang giơ lên tấm chắn thép.
Sau một giây!
Ầm! ! !
Cả hai và chạm vào nhau, nhưng cũng không có phát sinh cảnh tượng mà đám khán giả đang nghĩ đến, đó là Lục Mao Trùng sẽ trực tiếp văng ra sau.
Mà chỉ là bộc phát ra một trận hồn lực ba động rất kịch liệt, và nương theo lực lượng cường đại sau cuộc va chạm nhau mà hình thành một dòng khí lưu bụi mù, che đậy tầm mắt của mọi người.
Sau khi dòng khí lưu bụi mù tán đi.
Cảnh tượng trước mắt đã xuất hiện bên trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy cái đuôi của Lục Mao Trùng đã bị hai bàn tay như kìm sắt của con Tam Giác Cương Nham kia đỡ lấy.
Trên cánh tay nó còn hiện ra bộ dáng run nhè nhẹ.
Và bởi vì trên mặt bàn có một cái hố nhỏ, như một cái cống rãnh dài không đến hai mét, nên bên trong đã rơi đầy đá vụn.
Sắc mặt đối thủ của Vương Triệt lập tức ngưng trọng lên.
Con Tam Giác Cương Nham dùng hai tay để tiếp chiêu này, bởi vì nó đã cảm nhận được một cảm giác áp bách.
Nó cảm thấy mình có khả năng sẽ bị một cú vung đuôi này đánh cho trọng thương, cho nên nó mới tại thời khắc mấu chốt mà đưa hai tay ra đỡ, nhằm giảm đi một bộ phận sức mạnh công kích của Lục Mao Trùng.
Như vậy đã nói rõ, sức mạnh công kích từ cú vung đuôi này của Lục Mao Trùng, chỉ sợ là tuyệt đối không nhỏ.
Khó trách vì sao nó có thể đánh bại con Tam Giác Nham kia chỉ trong một chiêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận