Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 476: Đại Thần Xuất Hiện

Sinh trưởng ở trong đồng ruộng phía dưới đều là các loại nguyên vật liệu ấn chứa năng lượng sinh mệnh, được dùng để chế biến các loại đồ ăn.
Đương nhiên, Vương Triệt không chỉ nhìn ra 12 mảnh ruộng.
Lấy tiêu chuẩn làm ruộng vào kiếp trước của Vương Triệt, anh cảm thấy được có chút vấn đề. Nhất là về cấu trúc của Đạo Hồn Đồ phức tạp phía dưới kia.
Nếu như chỉ dùng tiêu chuẩn hiện tại thì phần lớn đều rất tốt.
Nhưng để có thể lấy được thêm nhiều túi hạt giống quý hiếm nên Vương Triệt quyết định nói ra rõ ràng một chút.
Đã quyết định nói ra vậy thì phải cân nhắc cẩn thận trước khi nói và cần nói tương đối kỹ càng.
Đám người đều trợn mắt há mồm mà nhìn xem Vương Triệt.
Trong đầu đầy một đống dấu chấm hỏi.
Thậm chí, trong mắt của một số người thì Vương Triệt không giống như là một người học sinh...
Ngược lại càng giống như một vị giáo sư hơn!
Anh đến đây để đi học hay là đến để dạy học vậy?
Nhất là Điền Tiểu Vũ, cô càng thêm bối rối.
Điền Tiểu Vũ: "? ? ?"
Mấy mảnh ruộng trước thì thật ra cô cũng có thể tiếp nhận được.
Trong đó đúng là có 9 mảnh do sinh viên trồng, gồm cả sinh viên năm hai và năm ba trồng.
Nhưng có ba mảnh ruộng không phải do học sinh trồng mà là do giáo viên trồng...
Vương Triệt có thể nói ra cặn kẽ đến như vậy thì thật sự quá lợi hại rồi!
Điền Tiểu Vũ hiện lên vẻ lúng túng trong ánh mắt. Nếu để cho một vị sinh viên năm 2 như cô đến nói, thì cô cũng chỉ có thể nói ra được năm sáu mảnh mà thôi.
Vả lại Điền Tiểu Vũ chỉ có thể nhìn ra bằng vào kinh nghiệm bản thân, chứ để nói rõ ràng như vậy thì rất khó đối với cô.
Vương Triệt hỏi: "Em nói có đúng không?"
Điền Tiểu Vũ vội vàng mở ra tin tức ghi chép trong điện thoại, có chút lúng túng nói: "À… Chờ tôi một chút, để tôi xem lại đã... Đa phần đều đúng hết rồi..."
Phần lớn đều nói đúng.
Chỉ có điều là khảo nghiệm này chỉ cần chỉ ra đồng ruộng do học sinh trồng là được.
Cho nên ba mảnh ruộng do giáo viên trồng thì nghiêm túc mà nói là không được tính vào.
Nữ bạn học Thủy Thanh Linh kia nhìn xuống phía dưới đánh giá một hồi rồi kinh ngạc hỏi: "Không đúng! Em cảm thấy vị bạn học Vương Triệt này đều nói đúng hết mà! Đâu có mảnh ruộng nào bị sai đâu!"
Bởi vì lúc Vương Triệt vừa nói xong thì Thủy Thanh Linh cũng liền bắt đầu nhìn xuống để quan sát ngay lập tức.
Sau đó trong lòng cô vô cùng chấn động khi phát hiện ra rằng tất cả đều đúng.
Trong tình huống rõ ràng thì liền có thể nhìn ra được manh mối của vấn đề.
Nhưng có mấy mảnh ruộng có vấn đề mà rất khó có thể nhìn ra được.
Cho dù tri thức có rộng lớn về phương diện này đi nữa thì cũng chưa chắc có thể nhìn ra những vấn đề đó, nhưng Vương Triệt lại nhìn ra được...
"Không phải thế..."
Vẻ mặt Điền Tiểu Vũ đã trở nên lúng túng vì cô không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Vì cô không thể nói ra 3 mảnh kia là do giáo viên trồng được!
Vương Triệt cười cười rồi chỉ xuống phía dưới, nói: "Ừm, có ba mảnh ruộng là em nói lung tung thôi! Chắc sai ở chổ nào rồi đúng không?"
Tất nhiên đám người nhìn không ra được điểm gì, nhưng nghe nói như thế thì nghĩ lại chắc là thế thật rồi.
Dù sao nói nhiều như vậy mà bị sai mấy cái cũng là hợp lý!
Nếu không thì quá ghê gớm đi!
Chỉ có Thủy Thanh Linh hơi nghi ngờ một chút, vì cô cảm thấy Vương Triệt không hề sai.
Sau đó Thủy Thanh Linh nhìn xem biểu lộ có chút lúng túng của Điền Tiểu Vũ rồi suy tư một hồi, sau đó ngay lập tức hiểu ra.
Thủy Thanh Linh thầm nhủ: Thật ra ba mảnh ruộng kia không phải do sinh viên trồng mà là do giáo viên trồng! Nếu như vậy thì nói sai là không hay!
Vương Triệt chỉ ra vấn đề không hề sai.
Sai ở chỗ ba mảnh ruộng kia không phải do sinh viên trồng mà thôi.
Cho nên Vương Triệt mới nói là anh ta sai.
Điền Tiểu Vũ sững sờ nhìn xem Vương Triệt với vẻ mặt kinh hãi.
Khá lắm, chẳng lẽ anh ta đã nhìn ra được ba mảnh ruộng kia là do giáo viên trồng sao?
Anh ta thật là thông tuệ!
Đúng ra ngay từ đầu Vương Triệt cũng không nhìn ra được là giáo viên trồng. Mà anh chỉ lựa chọn một vài cái dễ hiểu một chút để nói ra.
Vả lại, khi Vương Triệt nghĩ đến khoảng cách trình độ giữa sinh viên năm nhất và sinh viên năm hai, cho nên có chút vấn đề có thể là do sinh viên năm thứ ba và sinh viên năm thứ tư phạm phải.
Nhưng lúc nhìn thấy biểu cảm lúng túng của Điền Tiểu Vũ, Vương Triệt đã suy luận chắc chắn có mảnh ruộng mà anh chỉ ra không phải là do sinh viên năm 4 trồng, mà là do giáo viên trồng.
Bởi vì một ít sinh viên năm 4 tài giỏi đã có thể so với một vài vị giáo viên rồi.
Điền Tiểu Vũ suy tư, nói: "Ừm... Cậu nói chính xác tổng cộng 9 mảnh ruộng. Nhưng trên người tôi chỉ có năm túi hạt giống Thủy U Lan, đợi lát nữa trở xuống tôi lại lấy thêm một ít tới cho cậu."
"Khảo nghiệm nhỏ năm nay cậu đã trả lời nhiều hơn so với các học sinh khác cộng lại! Cậu có chút không giống học sinh bình thường đấy! Làm sao cậu biết được nhiều như thế?"
Các tân sinh viên còn lại nghe vậy thì mới nhận ra được.
Đúng là Vương Triệt không giống học sinh bình thường chút nào!
Đừng nói là nhìn ra được vấn đề, mà ngay cả vài loại dược liệu thì bọn họ còn chả biết nó là loại gì.
Khổng Thập Cẩm mang vẻ mặt tôn sùng nhìn xem Vương Triệt, thốt lên: "Đại thần! Còn chưa bắt đầu nhập học mà anh đã lợi hại đến vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận