Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 525: Trùng Làm Ruộng

Vương Triệt lắc đầu nói: “Có thể để cho hồn thực úa tàn thì có lẽ là do bình thường không chăm sóc tốt, hiển nhiên là trình độ không đủ để chăm sóc cây Dạ U Vân Lãm Hoa này.”
Tiêu hao đúng chín đạo Bách Luyện Hồn Lực thì Vương Triệt mới cứu sống được mấy cây Dạ U Vân Lãm Hoa kia.
Theo như nhiệm vụ, sau khi cứu sống sẽ có thể lấy đi một cây.
Nhưng Vương Triệt không có hồn sủng hệ U Minh, vậy anh lấy cây này cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Mà dù có lấy một cây thì bây giờ Linh Điền cũng không có chỗ để trồng.
Cho nên Vương Triệt tạm thời không lấy.
Anh trực tiếp chụp ảnh và truyền đến đạo hồn khí kết nối mạng.
Không lâu sau, trên thiết bị đã xuất hiện nhắc nhở khi hoàn thành nhiệm vụ.
Và còn kèm theo một lời cảm ơn và sự kinh ngạc của học trưởng kia.
Ba nhiệm vụ đã được hoàn thành, Vương Triệt liền trở về hội trường nông nghiệp.
Lúc này cũng chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Tần Lệ: “Cậu toàn thành hết nhiệm vụ rồi sao?”
Biểu cảm của Tần Lệ đang rất kỳ quái, anh ta nhận lấy huy chương của Vương Triệt và dùng máy để quét qua một cái, quả nhiên anh ta phát hiện trên đó đã hiển thị điểm tích lũy.
Khá lắm! Ba nhiệm vụ này đều rất rắc rối, vậy mà chỉ một tiếng là đã có thể hoàn thành hết!
Đây chính là tân sinh viên yêu nghiệt nhất của năm nay sao?
Tần Lệ cảm thán một câu: “Tổng cộng là 40 điểm tích lũy. Lúc tôi còn là sinh viên năm nhất, khi sắp kết thúc năm học mới thì tôi chỉ kiếm được số điểm tích lũy như vậy thôi.”
Điều này khiến cho anh ta cảm nhận được khoảng cách giữa con người với con người hình như rất lớn.
Đừng thấy 40 điểm tích lũy này không bao nhiêu, nhưng chỉ với một điểm tích lũy là đã có thể đổi lấy không ít hạt giống cây trồng rồi.
Giống như những loại thổ nhưỡng hồn lực của vườn hồn thực, một điểm tích lũy sẽ có thể thuê được mấy ngày.
Vương Triệt thu được điểm tích lũy tốn khoảng một tiếng, anh lựa chọn những hạt giống để làm nguyên vật liệu phụ kết hợp với Thủy U Lan nhằm luyện chế món chính cho hồn sủng.
Còn thừa hơn 20 điểm tích lũy, Vương Triệt dự định giữ lại để sau này sử dụng.
Vương Triệt vội vàng trở về gian nhà gỗ nhỏ để chuẩn bị trồng lên những cây trồng này.
Một tuần sau, đợi đến khi Thủy U Lan trưởng thành thì anh sẽ có thể luyện chế ra một lô món chính cho hồn sủng đầu tiên.
Lục Mao Trùng sắp có lương thực mới rồi.
Vương Triệt lại thả Lục Mao Trùng ra.
Vừa trải qua một trận đánh sảng khoái đã đời, nên lúc này tâm trạng của Lục Mao Trùng đang rất tốt.
Nó nhìn Vương Triệt kêu một tiếng Ti ngô!
“\o (^v^) o/”
Có chuyện gì vui thì anh cứ nói đi!
Vương Triệt nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mi và Từ Lực Kiếm đều phải giúp đỡ ta trồng cây. Đây là nguồn thức ăn sau này của mi, nên bây giờ ta sẽ dạy mi để về sau mi phụ trách chăm sóc chúng. Mi sẽ trải nghiệm việc để có được thức ăn là chuyện không dễ dàng chút nào. Vậy sau này mỗi khi mi ăn mi sẽ cảm thấy càng thơm hơn.”
Lục Mao Trùng: “…”
Cây trồng bình thường được trồng trọt và chăm sóc rất đơn giản.
Cây trồng bình thường chỉ cần cân nhắc đến thời gian, ánh nắng, nước, phân bón, vân vân…
Mà bản thân tiểu nông điền này có thổ nhưỡng rất màu mỡ, nên trong thổ nhưỡng sẽ ẩn chứa rất nhiều dưỡng chất.
Về cơ bản là không cần bón phân.
Chỉ cần sau này chăm sóc tận tâm cẩn thận là được.
Vương Triệt làm mẫu đơn giản cho Lục Mao Trùng học theo.
Anh phân chia nông điền thành từng khu, sau đó đào một cái hố không to không nhỏ ở trong tiểu nông điền và chôn hạt giống vào đó.
Sau đó anh lấp đất lại và tưới nước.
Nhìn có vẻ rất đơn giản.
Lục Mao Trùng cảm thấy quá đơn giản.
Vương Triệt chỉ vào số hạt giống đã chuẩn bị sẵn, nói: “Sau khi mi trồng những hạt giống này xuống, hôm nay ta kể thêm một chương!”
“Ti ngô!”
Lục Mao Trùng lập tức đồng ý, nó cảm thấy việc này cũng không phải là làm không được.
Từ Lực Kiếm cũng bay ra và ở một bên quan sát học tập.
Lục Mao Trùng thấy vậy liền làm việc chăm chỉ hẳn lên.
Nó cắm cái đuôi vào trong nông điền rồi khuấy đất lên tạo ra một cái hố nhỏ.
Sau đó nó chôn một hạt giống màu cam bên cạnh vào đó.
Rồi nó lại dùng cái đuôi lấp đất lại.
Miệng Lục Mao Trùng còn phun ra sợi tơ giống như một sợi thép để xuyên vào thìa gỗ bên cạnh, rồi múc nước trong thùng đã chuẩn bị sẵn bên cạnh và tưới lên hạt giống vừa chôn xuống.
“Phù…”
Lục Mao Trùng thở ra một hơi.
Nhìn ô đất nhỏ đã được chôn phía sau mình thì nó không có cảm giác gì.
Trồng cây trồng bình thường tương đối là đơn giản.
Hôm qua Lục Mao Trùng đã xới qua đất, nên khi trồng một lúc Lục Mao Trùng cảm thấy có chút ý nghĩa.
Không bao lâu sau, nước trong thùng cũng đã sắp hết.
Nhưng vẫn còn gần một nửa hạt giống chưa được trồng xuống.
“Ti ngô ti ngô ti ngô!”
Lục Mao Trùng nói với Từ Lực Kiếm đang ở một bên quan sát.
Mi đi lấy nước đến đây cho ta!
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Từ Lực Kiếm liền gánh lấy thùng nước bay đến cái giếng cách đó không xa và múc đầy thùng nước.
Cây trồng bình thường đều được tưới bằng nước giếng ở đó.
Sau khi lấy nước tới, Từ Lực Kiếm đặt ở một bên và tiếp tục quan sát Lục Mao Trùng làm việc chăm chỉ.
Bởi vì tiểu nông điền không lớn nên chưa đến một tiếng thì Lục Mao Trùng đã trồng xong tất cả hạt giống.
Lục Mao Trùng liền vui vẻ đi vào gian phòng gỗ nhỏ để báo cáo tình hình cho Vương Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận