Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 716: Món Ăn Kỳ Quái

Sau khi Thẩm Minh Loan đi xuống đài, tuyển thủ dự thi phía sau lập tức biến sắc đi rất nhiều.
Một số nhỏ có điểm số và điểm bình quân đều là 65 điểm trở xuống, ngẫu nhiên có một hai cái ló đầu ra mà có thể được gần 70 điểm.
Vô luận là đồ ăn cho hồn sủng hay là cho Khế Hồn Sư thì đều có thể nói là đa hình đa dạng, thiên kì bách quái.
Anh chàng Khổng Ngụy thu hoạch được danh xưng Thực Vương kia đã chế biến món ăn đạt đến bình quân là 73 điểm, chỉ kém hai điểm so với Thẩm Minh Loan.
Sau khi con Tham Chủy Tiểu Áp ăn xong Bách Linh Cao của cô thì những món ăn phía sau đều y như lão giáo sư kia đã nói, nó ăn xong thì chỉ kêu lên một tiếng rồi không tiếp tục viết ra đánh giá kỹ càng.
Khẩu vị của nó cực kì kén chọn.
Giáo sư Vân cảm khái nói: "Mặc dù đề mục càng ngày càng khó, nhưng trình độ của bọn họ vẫn là tăng lên theo từng năm."
Sau khi đi xuống đài, Thẩm Minh Loan cũng không hề rời đi mà cô tiếp tục ở lại xem.
Trần Điền vừa cười vừa nói:
"Tôi là sinh viên ở đại học tổng hợp Bắc Giang, và đã thường xuyên nghe được đại danh của Thẩm học tỷ."
"Năm nay Thực Vương mà không phải là chị thì còn là ai nữa."
Trần Điền cũng chỉ mới là sinh viên đại học năm thứ nhất.
Khổng Ngụy đi xuống và cũng cảm thán không thôi: "Đúng vậy, trình độ món ăn của Thẩm học muội đoán chừng đã có thể so sánh với các giáo viên trong trường đại học rồi."
Thẩm Minh Loan cười nói: "Tôi cũng không dám xưng như vậy đâu. Tuyển thủ dự thi cũng còn chưa đi ra hết mà. Người mạnh sẽ còn có người mạnh hơn, nên nhất định vẫn còn có người có trình độ cao hơn tôi."
Thẩm Minh Loan nhìn lên đài cao, và chẳng bao lâu cô đã nhìn thấy Vương Triệt dẫn theo Lục Mao Trùng đi ra mà con mắt hơi phát sáng.
Vào lúc Vương Triệt dẫn ra Lục Mao Trùng, Lục Mao Trùng đang ngâm nga bài hát để biểu thị tâm tình của nó rất không tệ.
Nguyên nhân là bởi vì sau khi hoàn thành chế biến món ăn thì chính nó đã được ăn một chút.
Và nó ăn đến rất vui vẻ.
Đại khái là Lục Mao Trùng cũng rất hài lòng với thành phẩm do tự mình ra tay chế biến.
Món ăn tự mình chế biến ra thì đương nhiên phải tự ăn thử rồi.
Trên thực tế, nếu như không phải bị Vương Triệt ngăn cản thì đứa nhóc này sẽ có thể ăn hết cả đồ ăn vặt mà nó vừa mới chế biến xong.
Vương Triệt bỗng nhiên ốc vào đầu Lục Mao Trùng và nói: "Tiểu Sàm Trùng!"
Sau đó anh mang theo đồ ăn vặt dạng lá cây đã chế biến tốt đi tới khu chấm điểm.
Thời gian cũng không muộn do không vượt quá ba giờ.
Lúc anh đi ra thì khu chấm điểm đã có mùi thơm bay khắp bốn phía.
Bởi vì đang có quá nhiều món ăn được bày ra.
Từ mùi thơm là Vương Triệt đã có thể cảm giác được đại khái về trình độ của những tuyển thủ dự thi này.
Đại khái là... Ừm, hẳn là tốt hơn Lục Mao Trùng một chút.
Sau khi đi vào khu chấm điểm, Vương Triệtnhìn thấy được mười vị ban giám khảo.
Đó đều là các giáo sư và đại sư hàng đầu, cho nên trình độ của bọn họ tất nhiên là không cần bàn cãi.
Trừ cái đó ra thì còn có mấy con hồn sủng.
Hồn sủng được chú ý nhất tự nhiên là con Tham Chủy Tiểu Áp có tư thái ưu nhã quý tộc kia.
Vương Triệt cũng nhận ra con hồn sủng này mà không khỏi nhìn Lục Mao Trùng một chút.
Trên mặt Giáo sư Vân lộ ra nụ cười, nói: "Cuối cùng tôi cũng đã đợi đến lúc em đi ra. Hôm qua em không đến tham gia trao giải làm thầy còn tưởng rằng hôm nay em cũng không tới. Bây giờ để cho thầy nhìn xem trình độ nấu ăn của em thế nào đi."
Vương Triệt nói: "Chủ yếu vẫn là để ma luyện chút thôi thầy."
Chủ yếu là anh muốn ma luyện cho Lục Mao Trùng.
Lần chế biến này thì toàn bộ quá trình đều do Lục Mao Trùng thao tác.
Ngoại trừ trước đó Vương Triệt đã chỉ ra mấy yếu tố mấu chốt của Thanh Trĩ Hoa, thì quá trình chế biến sau đó Vương Triệt cũng chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm một vài chỗ mà thôi.
Còn mấy công đoạn khác đều do Lục Mao Trùng tự hoàn thành.
Hiệu trưởng Nam: "Chà, vậy em mang lên cho chúng tôi xem ngay đi."
Hiệu trưởng Nam mang vẻ mặt trêu chọc vì ông ta không tin trình độ nấu ăn của Vương Triệt vẫn còn có thể có cao như vậy nữa.
Vương Triệt cũng không có nói nhảm mà liền đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn trước mặt mười vị ban giám khảo.
Lục Mao Trùng trước đó nhịn không được nên nó đã ăn một chút, cho nên chỉ còn thừa lại không bao nhiêu.
Mở nắp ra trông rất là phẳng phiêu và không có ánh sáng.
Vương Triệt cũng biết nguyên nhân nên anh sẽ không giải thích.
Bởi vì sau khi chế biến xong là Lục Mao Trùng đã ăn trước nên mới không có ánh sáng phát ra.
Tại phòng chế biến, au khi chế biến xong quả thực đã có ánh sáng mang năng lượng không tầm thường bùng lên.
Còn bây giờ tất nhiên sẽ không còn nữa.
Không giống như những tuyển thủ dự thi khác, sau khi chế biến xong thì bọn họ sẽ lập tức đậy lại để chờ đến lúc trình lên sẽ làm cho người ta lóe mắt.
"Hả?"
Không có ánh sáng phát ra nên điều này đã khiến cho các ban giám khảo đều khẽ nhíu mày.
Mở nắp lên là từng mảnh đồ ăn vặt như bánh bích quy hiện ra màu xanh nhạt hình dáng lá cây.
Trên bánh bích quy cũng không có điêu khắc hình dáng của Thanh Trĩ Điểu, mà là khắc lấy dáng vẻ của một con Lục Mao Trùng.
Vì đây là món ăn do Lục Mao Trùng tự chế biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận