Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 120: Tế Hồn Thụ

Gốc cây nhỏ không kiên nhẫn nói: "Cút nhanh lên! Tùy tiện đến một mảnh đất lơ lửng nào đó đi! Đừng có ở chỗ này của tôi nữa!"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Không! Ta không đi! Vì ta còn chưa huấn luyện xong Hồn kỹ cho hồn sủng của ta."
"..."
Gốc cây nhỏ hỏi: "Anh có ý gì?"
Vương Triệt: "Ta không có ý gì cả! Ta chỉ muốn tiếp tục huấn luyện Hồn kỹ cho hồn sủng của ta mà thôi."
Gốc cây nhỏ đã không kiên nhẫn được nữa, giọng nói của nó bỗng trở nên lạnh lùng, bắt đầu hù dọa Vương Triệt: "Anh muốn chết đúng không? Đừng có ép tôi nha! Anh có tin tôi lập tức để cho anh rơi xuống từ nơi này hay không?"
Vương Triệt vẫn như cũ chỉ cười không nói.
Mi muốn đe dọa ta sao? Ta đã kinh lịch biết bao nhiêu năm, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc sinh tử, vậy ta làm sao có thể bị điểm hù dọa ấy của mi hù sợ được?
Bầu không khí trầm lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên Vương Triệt kêu lên: "Lục Mao Trùng, thi triển Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích!"
"..."
Gốc cây nhỏ vội vang hỏi: "Đến cùng anh muốn như thế nào?"
Vừa nghe nó hỏi như thế, Vương Triệt liền phất tay, nói: "Như vậy mới đúng chứ! Điều ta muốn ở mi rất đơn giản. Mặc dù mi không hiểu rõ khu rừng Phù Không này như lòng bàn tay, nhưng ta khẳng định mi sẽ hiểu rõ khu vực chung quanh đây hơn nhiều so với ta. Mau nói cho ta biết một chút, nơi nào có đồ tốt?"
"Nếu như mi dám chỉ loạn, vậy ta sẽ trở lại đây và tiếp tục sử dụng liệt diễm để đánh mi."
Vương Triệt nói xong, anh không nhanh không chậm mà nhìn chằm chằm vào gốc cây.
Gốc cây nhỏ thản nhiên nói: "Thì ra là anh bạn có mục đích này! Nằm mơ đi!"
Vương Triệt: "Liệt Diễm Trùng Kích!"
Gốc cây nhỏ: "Chờ một chút! Tại sao nhân loại các anh lại ngoan cố như thế chứ?"
Vương Triệt: "Liệt Diễm Trùng..."
Gốc cây nhỏ: "Được được được, ta sẽ cho nói cho anh biết! Đừng đánh đừng đánh!"
Vương Triệt phủi tay nói: "Mi sớm làm như thế không phải tốt hơn sao?"
Gốc cây nhỏ thở dài, nhận thua nói: "Anh muốn tìm thứ gì?"
Vương Triệt nói thẳng: “Liệt Tâm Hoa hoặc là thiên tài địa bảo có thể tăng lên tốc độ hồn sủng của ta."
Gốc cây nhỏ trầm mặc một hồi rồi nói: "Anh hướng về phía trên đi qua hai mảnh đất lơ lửng, rồi lại hướng về phía nam đi qua hai mảnh đất lơ lửng, sẽ có một sào huyệt của Liệt Tâm Kiến. Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi. Còn thiên tài địa bảo có thể tăng lên tốc độ cho hồn sủng thì tôi không biết. Nhưng sau khi anh đến sào huyệt của Liệt Tâm Kiến, rồi anh lại rẽ sang hướng đông đi qua hai mảnh đất lơ lửng nữa, nơi đó sẽ có một khu phần mộ, đó là phần mộ của nhân loại cường giả các anh. Có thể gặp được cái gì thì cần nhìn vận khí của anh."
Gốc cây nhỏ bỗng nhiên lạnh lùng cười vài tiếng rồi nói tiếp: "Đúng rồi! Coi như có nói cho anh bạn biết những thứ này, thì anh bạn cũng không thể đối phó được với đám Liệt Tâm Kiến kia đâu. Mà bên cạnh phần mộ của nhân loại cường giả kia, còn có mấy con Hồn thú đã mất đi lý trí trông coi. Một khi chúng nhìn thấy nhân loại thì chúng sẽ lập tức công kích."
Vương Triệt suy tư một lát, sau đó anh mang theo Lục Mao Trùng tiến lên.
Thời điểm rời đi, Vương Triệt còn quay đầu nhìn về phía gốc cây kia, hỏi:
"Ta còn muốn hỏi mi một vấn đề cuối cùng, mi là chủng loại gì?"
"..."
Gốc cây nhỏ lạnh lùng nói: "Tế Hồn Thụ."
Vương Triệt cười cười như có điều suy nghĩ, đại khái anh đã hiểu rõ lai lịch của gốc cây này.
Vương Triệt ôm lên Lục Mao Trùng, liên tục để nó sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ.
Đầu tiên anh hướng về phía trên để đi qua hai mảnh đất lơ lửng.
Sau đó anh lại đi qua hai mảnh đất lơ lửng ở phía nam.
Khi tơi nơi, Vương Triệt mơ hồ nhìn thấy một hang động cỡ lớn, có chút lóe ra ánh sáng màu hồng ngay bên trong làn sương mù dày đặc.
"Quả nhiên là sào huyệt của Liệt Tâm Kiến! Ánh sáng màu hồng kia hẳn là Liệt Tâm Hoa. Dựa theo cường độ của luồng ánh sáng này, chí ít tại đó cũng có tới mười cây trở lên."
Nhưng Vương Triệt vẫn chưa có ý định đi qua đó.
Anh chỉ đang thí nghiệm xem, lời nói của gốc Tế Hồn Thụ kia có phải là thật hay không thôi.
Hiện tại xem ra, gốc Tế Hồn Thụ kia không có nói dối.
"Vậy trong trận thám hiểm này, đối với ta mà nói chẳng phải là dễ dàng hơn rất nhiều sao?"
Vương Triệt híp mắt, nhìn về phía gốc Tế Hồn Thụ đang lấp lóe trên mảnh đất lơ lửng kia.
Vương Triệt có kinh nghiệm quá mức phong phú, nên anh biết ngay tại Tu Tiên Giới, bất luận cái bí cảnh gì hay động phủ nào, thì cũng đều sẽ có điểm mấu chốt của nó.
Trong đó sẽ có trận pháp phức tạp, hoặc là sẽ có khó khăn hiểm trở do Tiên Nhân thời thượng cổ bày ra. Nhưng chỉ cần bắt được điểm mấu chốt là ổn rồi.
Bất luận bí cảnh hay hiểm địa nào cũng sẽ có phương pháp để phá giải.
Và khu rừng Phù Không này nhìn qua cũng là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận