Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 62: Hai Chị Em

Vương Triệt đi trở về khu vực chờ đợi, anh nhìn đồng hồ đã là giữa trưa.
Buổi chiều anh còn có một trận.
Vương Triệt nói: "Chúng ta đi ăn một bữa cơm trước đã."
Đúng lúc này, một vị tuyển thủ trong khu vực chờ đợi lập tức chạy tới hỏi: "Chờ một chút, đại lão! Tại sao con Lục Mao Trùng của anh có lực công kích mạnh như vậy?"
Vương Triệt nhìn anh ta một chút, rồi thuận miệng nói: "Tam Giác Nham là hồn sủng do ba khối đá sát nhập tạo thành, mười phần đặc biệt. Tại giai đoạn ấu sinh, lực phòng ngự của nó xác thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có nhược điểm. Chỉ cần va chạm vào vị trí trung tâm của nó, để cho ba khối đá nứt ra khe hở, như vậy nó liền mất đi trọng tâm, cho nên nó sẽ rất dễ dàng bị đụng bay."
"Chờ đến khi Tam Giác Nham đạt tới sáu mươi năm tu vi hồn lực, và tiến hóa đến Tam Giác Cương Nham, khi đó loại khuyết điểm này mới có thể biến mất."
Vị tuyển thủ này lẩm bẩm suy tư, sau đó trên mặt anh ta hiện lên vẻ vui mừng, rồi có chút hưng phấn nói: "Thì ra là vậy! Trên sách cũng không hề nói đến! Đa tạ đại lão, trận tiếp theo của tôi cũng vừa vặn là một vị đối thủ có hồn sủng là Tam Giác Nham."
Rồi cậu tôi hào hứng đi ra.
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng hướng về phía Vương Triệt kêu hai tiếng.
Ý nó nói: ‘Anh đã lừa anh ta! '
Vương Triệt tằng hắng một cái, nói: "Ta cũng không có lừa anh ta. Chỉ cần lực lượng đầy đủ, quả thật có thể làm được. Đi thôi, đi ăn cơm trước."
Lục Mao Trùng: " (


_


) "
Nó nhìn xem người tuyển thủ kia đang hào hứng đi vào sân tranh tài, trong mắt nó có chút tiếc thương.
Nhưng Vương Triệt xác thực không có lừa anh ta.
Vì trên lý thuyết đúng là như vậy.
Tuy nhiên, bản chất nhất chính là vẫn cần có lực lượng đầy đủ cường đại.
Mặc dù Lục Mao Trùng không có dùng cái đuôi để công kích, mà chỉ trực tiếp dùng đầu đụng tới, nhưng uy lực cũng đã cực kỳ cường đại.
Con Tam Giác Nham này trực tiếp đứng yên trên sân tranh tài, đích thực là đang làm bia sống.
Vương Triệt chỉ sợ Lục Mao Trùng mới hất đuôi lên, thì đã trực tiếp đánh nát con Tam Giác Nham này, đến lúc đó liền sẽ phiền toái.
Cho nên anh dứt khoát lựa chọn trực tiếp lấy đầu va chạm.
Trong sân vận động có sẵn tiệm cơm, mà tuyển thủ dự thi sẽ được ăn miễn phí, chuyện này khiến cho Vương Triệt cảm thấy rất tốt.
"Oa, con Lục Mao Trùng này thật lớn nha! Cho sờ xíu nào ~ "
"Tại sao nó còn chưa tiến hóa nhỉ?"
"Sau khi tiến hóa nó sẽ trở thành Lục U Điệp, cá nhân tôi không thích như vậy, tôi cảm thấy nó không tiến hóa thì sẽ đẹp hơn."
"Một con Lục Mao Trùng lớn như thế, hẳn là có thể phun ra rất nhiều sợi tơ! Thế thì rất dễ kiếm tiền a!"
...
Vương Triệt tìm tới một vị trí bán cơm tại nhà ăn, còn Lục Mao Trùng thì đến khu cung ứng lá cây cho hồn sủng.
Nơi đây cũng đang có không ít Lục Mao Trùng tới ăn.
Vương Triệt đếm thử xem, anh thấy có chừng bảy tám con.
Vương Triệt cảm khái nói: "Đều là những người ‘may mắn’ a."
Nếu đã nở ra Lục Mao Trùng, vậy khẳng định không cần phải mua trứng hồn sủng nữa, vì đây là trứng hồn sủng miễn phí.
Đến đây dự thi có hơn ngàn người, nhưng chỉ có bảy tám con Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng nhai nhai đám lá cây, và chật vật đi ra từ trong đám Lục Mao Trùng kia.
Vương Triệt nói: "Mi không nên như vậy. Nếu đã là đồng loại, thì mi nên ở chung thật tốt cùng với bọn chúng."
Lục Mao Trùng cảm thấy lời này của Vương Triệt thật không tốt.
Nó phun về phía Vương Triệt một chiếc lá, phảng phất như đang nói: 'Tôi không muốn thế, anh thử bị bọn chúng cọ tới cọ lui xem. '
Vương Triệt đang muốn nói chuyện, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
"Tôi có thể ngồi đây được không?"
m thanh có chút trong trẻo, vì là giọng nữ.
Vương Triệt nhìn thoáng qua, là một cô gái da trắng xinh xắn, dáng người thướt tha xinh đẹp.
Vương Triệt từ chối nói: "Không được."
Kinh nghiệm nhiều năm đã nói cho anh biết, người này đến đây với ý định bất thiện.
Nhưng anh vừa nói xong, thì cô gái kia lập tức ngồi xuống.
Cô gái thản nhiên nói: "Cảm ơn, vậy tôi cũng không khách khí."
"..."
Lục Mao Trùng hướng về phía cô gái kia kêu to hai tiếng, tựa như nó muốn nói: Cô tránh ra đi, đây là chỗ ngồi của tôi.
Cô gái thò tay vào trong túi áo trên ngực, lấy ra hai mảnh lá cây tản ra mùi thơm, rồi đút cho Lục Mao Trùng, nói: "Tiểu ngoan ngoan. Cầm lấy rồi đi qua bên kia ăn được không?"
Lục Mao Trùng ngửi ngửi hai mảnh lá cây kia, con mắt nó lập tức nổi lên từng đợt ánh sáng, sau đó nó liền gặm hai mảnh lá cây, rồi ngoan ngoãn chạy sang một bên.
Vương Triệt: "..."
Đứa bé này bị mua chuộc rồi a!
Vương Triệt theo vào bóng lưng của Lục Mao Trùng, trầm tư không nói: Xem ra, sau này ta nên tăng thêm cường độ huấn luyện cho nó.
Cô gái nói: "Đại khái vào vòng cuối cùng ngày mai, nếu anh vẫn chưa có thua, thì anh sẽ được gặp tôi."
Vương Triệt hỏi: "Thế thì sao?"
Cô gái nói: "Bởi vì Khải Minh cúp này là do Công ty khoa học kỹ thuật Dino tài trợ. Và tôi chính là cháu gái của tổng giám đốc Công ty khoa học kỹ thuật Dino. Cho nên, anh khẳng định sẽ gặp được tôi ở vòng trong."
Vương Triệt: "..."
Khá lắm.
Trực tiếp như vậy sao?
Vương Triệt nhìn thẳng vào cô ta hỏi: "Vậy cô muốn thế nào?"
Cô gái tiếp tục nói: "Tôi họ Lâm, là chị gái của Lâm Hi. Tôi từng nghe nói, em ấy rất kinh ngạc về anh. Cho nên đến lúc đó, tôi sẽ cực kỳ không khách khí mà muốn giáo huấn anh một trận."
Vương Triệt nhìn nàng một cái hỏi: "Cô muốn làm chị cả đúng không?"
Cô gái kinh chấn cả kinh nói: "A... bí mật sâu trong nội tâm của tôi, mà anh lại có thể nhìn thấu ngay lập tức sao?"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Cô và chị gái cô không giống nhau."
Cô gái hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Chị của cô là người bình thường. Còn cô thì... không quá bình thường."
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận