Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 914: Cái Quái Gì Vậy?

Vương Triệt nói: “Nhưng mà dưới tình huống này, trước tiên vẫn là phải giải quyết con Thần Diễm Cự Nhân kia mới được.”
Thần Diễm Cự Nhân là đỉnh phong trong Hồn thú cấp bậc vương giả của thời cổ đại.
Toàn thân nó là màu xích vàng, được tạo thành từ tổ hợp của từng khối dung nham Xích Kim, rắn chắc khó để phá vỡ, có thể tự động sinh ra hỏa diễm hừng hực.
Nó là Hồn thú song hệ gồm hệ Đất và hệ Hỏa, cho nên nó có thể điều khiển sức mạnh của mặt đất và hỏa diễm.
Hình thể bình thường của nó chí ít là 30 mét.
Vương Triệt tại bên trong đồ giám Hồn thú thời cổ đại đã nhìn thấy đồ giám của Thần Diễm Cự Nhân.
Lúc trước con cự nham quái Xích Viêm mà Vương Triệt đã đối phó cũng có huyết mạch của Thần Diễm Cự Nhân.
Nó là một trong các Hồn thú được diễn sinh ra từ huyết mạch của Thần Diễm Cự Nhân.
Vương Triệt trầm tư nói: “Tại chỗ sâu bên trong địa quật mà lại xuất hiện Cổ Hồn thú, chuyện này có chút khó giải quyết.”
Anh dự đoán con Thần Diễm Cự Nhân này hẳn là đã có được trên vạn năm tu vi hồn lực, thêm nữa nó lại xuất hiện ở địa quật nên nhất định là đang ở trong trạng thái cuồng hóa.
Khi cuồng hóa nó sẽ còn mạnh hơn bình thường ba phần.
Vương Triệt nói: “Khi bắt đầu chiến đấu, tăng thêm ở trong địa hỏa, Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm dù cộng lại cũng đều không nhất định là đối thủ của nó.”
Nếu không có địa hỏa, vậy Tiểu Mao Trùng cộng thêm Từ Lực Kiếm vẫn có thể chiến thắng nó một cách nhẹ nhàng.
“Ti ngô ti ngô!”
Tiểu Mao Trùng nhìn ra được sự do dự của Vương Triệt, nó lập tức quát to một tiếng khí thế như âm thanh của hổ.
Để cho tôi lên đi, xem tôi đây!
Vừa nói xong thì nó liền muốn lao ra ngoài.
Nhưng sau đó nó đã bị Vương Triệt trực tiếp bắt lấy cái đuôi và kéo trở về.
Vương Triệt nói:
“Trước tiên mi đừng nhúc nhích! Bên trong đó có một con Thần Diễm Cự Nhân tương đối mạnh, mi mà mạnh mẽ đánh nhau ở địa bàn của người ta thì chưa chắc có thể đánh lại.”
“Vì nó ít nhất có tu vi hồn lực là vạn năm, dù mi có thể không bị ảnh hưởng khi ở bên trong địa hỏa, nhưng Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo thì lại không thể như mi được.”
“Mi cũng chớ xem thường con Thần Diễm Cự Nhân này, thực lực bây giờ của nó so với sự tưởng tượng của mi còn mạnh hơn rất nhiều.”
“Mi còn nhớ con Thương Lãng Đại Bạch Sa kia không? Con Thần Diễm Cự Nhân này đã có chừng một phần mười thực lực của Thương Lãng Đại Bạch Sa đấy!”
“Lúc ấy bọn mi ở trong lĩnh vực của Thần Quang Kình, trong thời gian 15 ngày mà một phần trăm thực lực của Thương Lãng Đại Bạch Sa thì bọn mi cũng đều phải cực kỳ phí sức mới thắng được, và còn thường xuyên bị nó giáo huấn nữa chứ.”
Tiểu Mao Trùng đung đưa mấy lần ở trên tay của Vương Triệt rồi rơi xuống, sau đó liền ngoan ngoãn không động đậy.
Lợi hại như vậy sao? Nói một chút mà đã hiểu rồi à?
Vương Triệt nói: “Trước tiên chúng ta cứ quan sát một chút, chờ đợi thời cơ rồi mới ra tay.”
Đứng ở phía trên hoang thổ tại biên giới của hỏa trì, Vương Triệt bắt đầu quan sát chăm chú.
Vương Triệt trần tư nói:
“Nếu như có thể đem con Thần Diễm Cự Nhân này dẫn đi nơi khác thì liền tốt.”
“Sau khi dẫn nó rời đi ta sẽ lập tức để cho Tiểu Mao Trùng sử dụng thần thông Đô Thiên Thần Hỏa Lệnh để khống chế địa hỏa và hình thành thế lửa cuồn cuộn, như vậy địa hình của nơi này sẽ rất có lợi đối với Tiểu Mao Trùng.”
“Nếu Tiểu Mao Trùng có thể tận hết khả năng khống chế được địa hỏa nơi đây, vậy nó liền có được ưu thế tuyệt đối.”
Việc điều khiển và khống chế được hỏa diễm này thì Thần Diễm Cự Nhân trời sinh đã có được năng lực đó. Nó chỉ cần ở bên trong khu vực tầng thứ bảy thì phần lớn địa hỏa ở nơi đây nó đều có thể sử dụng.
Mượn nhờ sức mạnh của địa hỏa, vậy thực lực của Thần Diễm Cự Nhân sẽ tuyệt đối có được một phần mười của Thương Lãng Đại Bạch Sa.
Nhưng nếu như không có sức mạnh của địa hỏa thì việc đối phó với Thần Diễm Cự Nhân cũng không được coi là quá khó khăn.
“Nhưng nếu ta muốn dẫn đi Thần Diễm Cự Nhân thì cũng không dễ dàng để làm được. Cho Từ Lực Kiếm bay vào cũng quá nguy hiểm.”
Vương Triệt suy nghĩ một lát mà không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Thần Diễm Cự Nhân vẫn đang ở giữa khu vực tầng thứ bảy.
Lúc này nó đang đợi ở đó mà không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng gào thét giống như thị uy.
Như vậy làm sao có thể tùy tiện dẫn nó ra ngoài?
Tại thời điểm Vương Triệt trầm tư, mấy tiểu đội Lý Vân Tụ cũng lục tục tiến đến khu vực này.
Bọn họ vừa nhìn thoáng qua hỏa diễm ở khu vực tầng thứ bảy thì liền biết, hỏa diễm nơi này căn bản là bọn họ không có cách nào dập tắt được, vì uy lực của chúng quá mạnh mẽ.
Thẩm Minh Hải nhíu mày nói:
“Cái khu vực tầng thứ bảy này có vấn đề thật đấy! Bố trí ra loại tình huống có độ khó cao thế này thì lấy thực lực của chúng ta đều không thể dập tắt được. Đây rõ ràng là không muốn để cho chúng ta dập tắt địa hỏa hay sao? Nhưng châu Tây Nhạc không có lý do gì mà lại bố trí ra loại cửa ải thi đấu như thế này mới đúng chứ!”
“Gốc Thanh Diễm Địa Tâm Hà lúc trước đối với chúng ta mà nói thì ít nhất vẫn còn có thể nghĩ ra được một chút biện pháp. Nhưng địa hỏa của khu vực tầng thứ bảy này chúng ta đã không có biện pháp nào có thể giải quyết được.”
“Thực lực của chúng ta hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn. Chỉ là một con hồn sủng vạn năm hệ Thủy hoặc là hệ Hỏa thì căn bản là vô dụng.”
“Vả lại cái đoàn cự ảnh kia là cái quái gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận