Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 695: Chỉ Là Lót Dạ Mà Thôi

Chị gái bán hàng này cũng chỉ hỏi thăm đơn giản cấp độ tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng rồi sau đó đưa ra một hộp thức ăn.
Không khác gì mấy với người thanh niên lúc nãy, chỉ có điều là loại màu trắng sữa.
Chị gái bán hàng nói: "Nếm thử đi."
Lục Mao Trùng không kịp chờ đợi mà liền nuốt cả viên Lập Phương Thụ Diệp kia vào bụng.
Nó y như là Trư Bát Giới ăn Quả Nhân Sâm vậy.
Chị gái bán hàng: "..."
Chị gái bán hàng vội vàng nói: "Mi ăn gấp quá rồi đó..."
Vương Triệt nói: "Không có việc gì đâu."
Sau khi Lục Mao Trùng ăn xong, nó dùng cái đuôi vỗ vỗ cái bụng và kêu lên một tiếng tỏ vẻ còn muốn ăn thêm.
Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Lại cho nod thêm một viên đi chị, tôi muốn để cho nó nếm thử kỹ càng hơn."
Chị gái bán hàng không khỏi nhìn kỹ Lục Mao Trùng hỏi: "Nó còn có thể ăn nổi nữa sao?"
Lục Mao Trùng đã mặc vào bộ Hung phục bó sát người nên cô ấy sẽ nhìn không ra tình hình thực tế, nhưng tu vi hồn lực có thể tra ra từ thông tin của Vương Triệt trên App đăng ký, cho nên tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng cũng được thể hiện trên đó.
Lục Mao Trùng hiện tại có tu vi hồn lực hơn 1,600 năm.
Vương Triệt nói: "Nó còn có thể ăn thêm một chút."
Chị gái bán hàng gật đầu và đang định lựa chọn thì Lục Mao Trùng đã nhích về phía trước một bước, sau đó nó dùng cái đuôi chỉ chỉ vào một viên khác và có ý muốn thử viên này.
Chị gái bán hàng vội vàng nói: "Đây là thức ăn dùng cho hồn sủng song hệ gồm hệ hỏa diễm và hệ côn trùng ăn đấy. Nếu mi ăn vào thì cũng không có hiệu quả nhiều đâu."
Vương Triệt nói: "Không sao, chị cứ cho nó ăn đi, nó ăn tạp nên loại nào nó cũng ăn được."
Gặp tình huống này thì chị gái bán hàng đành phải nhìn thoáng qua người phụ trách phía sau.
Người phụ trách kia cười nói: “Chỉ cần hồn sủng có thể ăn thì đều có thể nếm thử."
Chị gái bán hàng liền đưa ra viên Lập Phương Thụ Diệp mà Lục Mao Trùng đã chỉ định, nó chỉ nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.
Sau đó lại sử dụng Phệ Kim Quyết để bắt đầu tiêu hóa.
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng kêu về phía Vương Triệt một tiếng, nó nói rằng loại đồ ăn này có mùi vị cũng không tệ! So với mấy món do tự nó luyện chế dễ ăn hơn nhiều!
Vương Triệt gật đầu, dù sao đây cũng là món chính mà người ta đem ra giới thiệu, vậy chắc chắn sẽ không phải là món ăn mà Lục Mao Trùng mới học tập chế biến ra có thể so sánh được.
Lục Mao Trùng lại dùng cái đuôi chỉ chỉ thêm vào mấy loại Lập Phương Thụ Diệp khác.
Nó dùng ánh mắt tròn xoe đáng yêu đầy vẻ mong chờ mà nhìn vào chị gái bán hàng.
"Cái này..."
Chị gái có chút do dự, không phải là cô ấy không nỡ đưa, chỉ có điều là con Lục Mao Trùng này muốn ăn nhiều như vậy mà nếu không kịp hấp thu thì sẽ có hại đối với cơ thể của nó.
Vương Triệt nói: "Khụ khụ, chị cho nó thêm ba viên nữa là đủ rồi."
Chị gái bán hàng lại trưng cầu một chút ý kiến của người phụ trách, người phụ trách trầm tư mấy giây sau đó gật đầu.
Chị gái bán hàng lại lấy ra ba viên khác.
Lục Mao Trùng nhai chèm chẹp mấy lần rồi liền ăn sạch sẽ.
Nhưng nó vẫn còn muốn ăn thêm.
Bởi vì nó còn chưa có ăn no.
Tuy nhiên Vương Triệt liền ngăn nó lại.
Chị gái bán hàng nhẹ nhàng thở ra, vì cô ấy sợ rằng con Lục Mao Trùng này sẽ ăn quá nhiều mà xảy ra vấn đề.
Mấy viên Lập Phương Thụ Diệp mà Lục Mao Trùng ăn vừa rồi, thì một viên sẽ tương đương với khẩu phần ăn một ngày của một con hồn sủng tu vi hồn lực từ 2000-3000 năm.
Hiện tại cô ấy chắc chắn là Lục Mao Trùng đã ăn no rồi.
Vương Triệt lập tức trao đổi một hồi với Lục Mao Trùng sau đó đưa ra ý kiến: "Món ăn này cũng không tệ, chỉ có điều là dựa theo tin tức mà Lục Mao Trùng đã báo cho tôi thì chúng có chút ít khuyết điểm nhỏ. Viên Lập Phương Thụ Diệp màu trắng sữa kia thì còn được nhưng mà mấy viên khác có năng lượng sinh mệnh không được cân bằng, nên khả năng hấp thu sẽ không quá tốt. Tôi đề nghị tăng thêm một loại hồn thực giúp tổng hợp hai loại năng lượng sinh mệnh. Ví dụ như là Vân Tiên Hương chẳng hạn."
Đã được ăn miễn phí nên vẫn phải cho người ta vài lời nhận xét, nếu không sẽ không thích hợp lắm.
Chị gái bán hàng liền sững sờ, trước tiên là cô ấy trầm tư mấy giây rồi sau đó nhìn về phía người phụ trách phía sau.
Người phụ trách cũng trầm tư mấy giây, sau đó lại trao đổi cùng với mấy vị đầu bếp đang chế biến món ăn một hồi.
Không qua một lúc thì người phụ trách mới hướng về phía chị gái bán hàng mà gật đầu.
Chị gái bán hàng hít sâu một hơi và lấy ra một cái huy chương sáng lấp lánh đưa cho Vương Triệt rồi nói: "Chúc mừng cậu, ý kiến của cậu rất có ích cho chúng tôi, cái Huy Chương Trân Tu này là của cậu. Con Lục Mao Trùng của cậu rất lợi hại đó!"
Vương Triệt cười cười và mang theo Lục Mao Trùng rời đi.
Lục Mao Trùng quay đầu nhìn lại mấy viên Lập Phương Thụ Diệp còn lại mà có chút chưa thỏa mãn.
Vương Triệt đối Lục Mao Trùng nói: "Mi đừng có gấp, đợi lát nữa lại đến chỗ khác nếm thử. Ăn lót dạ một chút là được rồi."
"? ? ?"
Chị gái bán hàng nhìn xem bóng lưng của cả hai mà ánh mắt có chút mờ mịt.
Đằng sau vẫn còn có một đống Khế Hồn Sư đang xếp hàng, sau khi nghe vậy thì cả đám đều hiện lên một đống chấm hỏi trong đầu.
Nhất là người thanh niên kia đang mang vẻ mặt không thể tin được.
Thứ này có thể lót dạ được à?
Lục Mao Trùng đã hiểu nên nó lập tức gật đầu và đi theo Vương Triệt tiến tới một cái gian hàng khác.
Sau đó nó lại càn quét hết các món ăn trong đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận