Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 60: Trận Chiến Đầu Tiên

Khi cha mẹ Vương Triệt đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Bên cạnh họ có một vị học sinh lớp 11 đang quan chiến, cậu ta đã thực sự nghe không nổi nữa nên đành nói ra:
"Hai cô chú ơi, Linh Đang Hoa là loại hồn sủng có tiềm chất chủng tộc là một trăm năm mươi điểm, cao hơn rất nhiều so với Lục Mao Trùng a. Cháu nhìn thân thể của con Linh Đang Hoa này, thì tu vi hồn lực của nó hẳn là đã tiếp cận bốn mươi năm rồi. Cho nên các phương diện như sức mạnh, tốc độ, thể chất của nó đều mười phần cân đối, và lúc nó bị công kích thì nó sẽ phát ra 'Hoa âm', đây là đặc tính tự nhiên của Linh Đang Hoa, có thể xua đuổi các loại côn trùng."
"Vì vậy sẽ không tồn tại chuyện Lục Mao Trùng có thể khắc chế được Linh Đang Hoa đâu."
Nghe nói như thế, cha mẹ Vương Triệt liền có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, trận tranh tài phía dưới đã bắt đầu.
Trên đài thi đấu.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi đến và nhìn về phía đối phương.
Linh Đang Hoa à!
"Hì hì, soái ca ơi, hồn sủng của anh là Lục Mao Trùng sao? Mập mạp phì phì, quả là rất dễ thương."
Đối thủ của anh là một cô nàng nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu.
Vương Triệt gật đầu cười nói: "Đúng vậy!"
Vị trọng tài ở giữa tằng hắng một cái, sau đó ông ta hô lên một câu: "Mời tuyển thủ hai bên ai vào chỗ nấy."
Ngay lúc này, cô gái kia bỗng nhiên nói ra yêu cầu:
"Này soái ca, nếu anh cho tôi phương thức liên lạc thì tôi sẽ nhận thua được không?"
Vị trọng tài mới giơ lên lá cờ trong tay, thì kém chút nữa ông ta đã ném nó đi.
Trong lòng ông ta thầm mắng ngọa tào...
Vương Triệt lắc đầu nói: "Vậy không được."
Cô gái hỏi: "Vì sao thế? Tôi không đáng yêu sao? Tôi còn giúp anh thắng không một trận mà."
Vương Triệt vẫn lắc đầu, nói: "Cô để tôi thắng một trận thì có thể. Nhưng thêm phương thức liên lạc thì không được."
Cô gái lập tức bó tay, nói: "Ôi chao! Anh muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân a! Cái gì cũng không muốn làm, nhưng lại muốn chiến thắng ư? Nào có loại chuyện tốt như vậy?"
Vương Triệt cũng không khách khí chút nào, nói: "Không có cách khác! Vì vẻ đáng yêu của cô không xứng với nhan trị của tôi!"
Cô gái nghe vậy liền nổi giận, la lên: "Nắm thảo! Lời này của anh thật quá khinh người.”
Trọng tài bỗng ra lệnh một tiếng: "Trận tranh tài bắt đầu!"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Hạ nó!"
Tiếng nói của anh vừa dứt, Lục Mao Trùng ngay lập tức xông ra ngoài, thân ảnh nó giống như một luồng ánh sáng nhạt.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Mao Trùng đã tiếp cận đến con Linh Đang Hoa kia.
Thân thể tiếp cận tám mươi centimet của Lục Mao Trùng, đã lộ ra cảm giác có mấy phần cường tráng.
Con Linh Đang Hoa kia cũng chỉ cao tầm năm mươi centimet, hoàn toàn vô pháp so sánh về hình thể với Lục Mao Trùng!
Ngay sau đó, tựa như đã sớm nghĩ ra cách đánh, Lục Mao Trùng giống như một con Giao Long, nó trực tiếp quấn chặt lấy Linh Đang Hoa.
Sau một giây, nó vung vẩy thân thể và nhẹ nhàng linh hoạt ném Linh Đang Hoa rơi xa trên mặt đất.
Toàn bộ quá trình chỉ tốn có mấy giây đồng hồ.
"Thật nhanh!"
Vị trọng tài trong vô thức hô nhỏ một tiếng.
Còn cô gái kia thì đã đờ đẫn hết cả người.
Trầm mặc mấy giây về sau, trọng tài nhìn về phía Vương Triệt một chút, rồi ông ta mới chậm rãi nói: "Sân B, tuyển thủ số 23 chiến thắng!"
Vương Triệt duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, hướng về phía Lục Mao Trùng vẫy tay, sau đó anh chậm rãi đi xuống đài.
"Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Thân thể cô gái kia chấn động mạnh một cái, cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Vừa rồi, tại sao tốc độ của con Lục Mao Trùng kia lại nhanh đến vậy?
Nó dài gần tám mươi centimet, chẳng lẽ con Lục Mao Trùng kia đã có hơn bảy mươi năm tu vi hồn lực rồi ư?
Không đúng, cho dù là vậy, nhưng tốc độ của nó cũng không thể nhanh như thế được...
Nhanh đến mức để cho người ta không kịp chuẩn bị a!
Cô gái này lủi thủi đi xuống đài thi đấu và chậm rãi suy tư...
Trên khán đài.
Mẹ Vương Triệt hô lên: "Con trai của mẹ quá ngưu bức!"
Cha Vương Triệt cười ha ha một tiếng, nói: "Bà nhìn thấy chưa, con Lục Mao Trùng này quá lợi hại a!"
Đột nhiên có người la lên: "Nắm thảo! Chẳng lẽ anh ta chính là ngoan nhân của trường Nhất Trung, người đã bồi dưỡng Lục Mao Trùng đến năm mươi năm tu vi hồn lực?"
Vị học sinh lớp 11 bên cạnh cha Vương Triệt cũng kịp phản ứng, cậu ta kinh hãi nói: "Khó trách... Khó trách vì sao con Lục Mao Trùng này lại mạnh đến thế! Chỉ sợ nó đã đạt đến bảy mươi năm tu vi hồn lực rồi... Chênh lệch hơn ba mươi năm tu vi hồn lực, hèn chi con Linh Đang Hoa kia ngay cả phản ứng cũng không kịp... Nhưng tốc độ này..."
Lại có người la lên: "Đi xem một chút! Phải nhìn xem trận tiếp theo, vì ngày đầu tiên ít nhất phải so tài ba trận. Anh ta còn có hai trận nữa. Nhìn xem anh ta đến sân nào ngay..."
Mẹ Vương Triệt lập tức lôi kéo cha Vương Triệt đi ra ngoài, chỉ để lại vị học sinh lớp 11 kia đang ngẩn người trong gió.
Sau khi đi xuống đài, Vương Triệt cũng không có cảm giác gì.
Vì anh chiến thắng trận này là chuyện tất nhiên.
Vương Triệt bỗng nghĩ tới điều gì, trong lòng anh hơi động, vội vàng mở ra nhóm chat của lớp.
Lập tức có từng trận tiếng kêu la truyền đến.
"Trận đầu tôi đại bại, bị một con Ấu Vũ Ưng đánh bại a."
"Tôi thắng! Hắc hắc!"
"Tôi cảm thấy ai cũng rất mạnh! Con Vỗ Vỗ Bông của tôi kém chút liền thua."
"Vòng thứ nhất đều là hồn sủng ba mươi năm tu vi hồn lực trở lên, quả thật bọn họ bồi dưỡng rất tốt nha! Ngay tại khu H bên tôi đã có một con Điểm Hỏa Miêu đạt tới sáu mươi năm tu vi hồn lực. Nắm thảo! Nó khắc chế một mảng lớn hồn sủng hệ Thảo Mộc của lớp chúng ta."
"Vẫn gà! Chi Vân Xà của Hi nữ thần đều đã sắp đến tám mươi năm tu vi hồn lực rồi kìa."
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận