Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 164: Giảng Giải Về Võ Hồn

Thầy giáo Trịnh hô lên: "Các em nhìn kỹ vào làn da của con Lục Mao Trùng này, quan sát hình thể của nó, lực lượng ẩn chứa bên trong thân thể nó, cùng với ánh mắt của nó, khí tức hồn lực tản ra trên thân nó, vân vân..."
"Đến đây nào bé con, đánh ra một chiêu Phóng Tơ đi, nhắm ngay tảng đá trước mặt cho ta."
Lục Mao Trùng xem xét Vương Triệt một chút.
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Lục Mao Trùng lập tức hiểu ý và đi ra.
Nó há mồm phun ra một sợi tơ trắng không tính thô to, nhưng trong nháy mắt đã vây quanh khối cự thạch nặng trên ngàn cân phía trước, chuyên sử dụng cho việc khảo nghiệm.
Sau đó nó cắn sợi tơ, nhẹ nhàng hất đầu lên.
Khối cự thạch kia liền bị ném bay xa hơn mười mét.
Thầy giáo Trịnh chỉ vào rất nhiều học sinh nói:
"Nhìn đi, tất cả nhìn kỹ một chút! Tự hỏi một chút hồn sủng của các em đi."
"Một chiêu Phóng Tơ này đã đạt đến năm trăm năm công lực, trong mấy con hồn sủng của các em có mấy con có thể tiếp được chiêu này?"
"Có thể nói chiêu Phóng Tơ này ban đầu không có chút nào uy lực, nếu không thông qua ngày đêm vất vả huấn luyện, cố gắng hơn mức bình thường rất nhiều, vậy có thể tạo ra uy lực như này sao?"
Rất nhiều học sinh và hồn sủng của họ lập tức cúi đầu.
Lục Mao Trùng nghiêng đầu trầm tư: Tôi đã cực kỳ vất vả cố gắng ư? Hình như không có khoa trương như vậy!
Mỗi ngày tôi chỉ việc ăn lá cây với đồ ăn vặt mà thôi! Chỉ ăn ăn ăn và ăn... ừm, chuyện là thế đấy!
Nhưng vào giờ phút này, Lục Mao Trùng cảm giác mình hình như rất đẹp trai.
Nó hiểu ra thứ địa vị gì kia cũng không quan trọng, chỉ cần mình cực kỳ mạnh là được rồi!
Lục Mao Trùng nhận thấy nó không cần hâm mộ con Thiên Diện Hoa kia nữa!
Đúng lúc này, một bạn học nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Thưa thầy, năm trăm năm công lực là sao ạ? Chẳng lẽ Lục Mao Trùng của Vương Triệt đã đạt tới năm trăm năm tu vi hồn lực rồi sao?"
Thầy giáo Trịnh trừng mắt vị bạn học kia, nói: "Đương nhiên không phải! Kiến thức lớp mười thầy đã dạy cho các em, nay các em đều trả lại hết cho thầy rồi à?"
"Uy lực Hồn kỹ không quá móc nối với tu vi hồn lực của hồn sủng. Mà chỉ có Hồn thú hoang dã không có trải qua hệ thống huấn luyện với nhân loại, nên phần lớn uy lực Hồn kỹ mới phải móc nối với tu vi hồn lực của bọn chúng."
"Nhưng chúng ta huấn luyện hồn sủng bằng đồ ăn, khí giới, biện pháp huấn luyện khoa học, linh trí của hồn sủng, Đạo Hồn Thuật, vân vân… đều sẽ tăng lên uy lực Hồn kỹ của hồn sủng."
"Vì vậy uy lực Hồn kỹ của hồn sủng mới không hoàn toàn móc nối với tu vi hồn lực, xem như là tăng lên độ thuần thục. Còn Hồn thú hoang dã sẽ không thường xuyên thi triển Hồn kỹ. Nếu như các em cố gắng huấn luyện cho hồn sủng, mỗi ngày giúp hồn sủng thi triển ra mười lần Hồn kỹ trở lên. Một tháng sau, uy lực Hồn kỹ liền sẽ tăng lên rất rõ ràng."
"Các em cũng đừng sợ hồn sủng mệt mỏi, vì thể lực và năng lực khôi phục của bọn chúng mạnh hơn một mảng lớn, so với đám yếu gà còn chưa thức tỉnh Võ Hồn như các em."
"Nếu các em càng cố gắng huấn luyện cho hồn sủng, tình cảm giữa các em và hồn sủng mới có thể nhanh chóng tăng lên. Từ đó sẽ ảnh hưởng đến từng cái phương diện của sinh mệnh hồn ước."
"Hiểu chưa? ! !"
"Đừng có mỗi ngày trở về nhà, thì liền nghĩ đến việc vui chơi cùng với hồn sủng. Các em phải suy nghĩ về việc huấn luyện cho hồn sủng thật nhiều. Đương nhiên, việc vui chơi đùa giải trí cũng là chuyện cần thiết, nhưng các em càng phải chú trọng đến việc huấn luyện cho hồn sủng hơn."
"Một ít em cảm thấy mình sẽ không đi theo con đường Khế Hồn Sư chuyên nghiệp, mà muốn trở thành Lai Giống Sư, Y Thú Sư, Nghiên Cứu Sư, Dược Phẩm Sư, Luyện Khí Sư, vân vân… Tuy những nghề này không cần chiến đấu như Khế Hồn Sư, nhưng các em đừng nghĩ rằng mình sẽ không cần cố gắng huấn luyện cho hồn sủng."
"Đấy là một sai lầm rất lớn!"
Thầy giáo Trịnh giáo huấn một trận, rất nhiều học sinh đều vội vàng gật đầu.
Thầy giáo Trịnh để Lục Mao Trùng về tới bên người Vương Triệt và nói tiếp: "Tốt! Hôm nay thầy sẽ giảng về Võ Hồn. Hiện tại các em đã có hồn sủng, và cũng đã ký kết sinh mệnh hồn ước, đồng thời đã trải qua hơn hai tháng huấn luyện cho hồn sủng. Trước mắt chỉ còn chưa đến ba tháng nữa là các em sẽ phải thức tỉnh Võ Hồn."
Khi nghe được hai chữ Võ Hồn, rất nhiều học sinh đều sáng rực mắt lên.
Kiến thức về Võ Hồn thì bọn họ đã được học tập không ít.
Nhưng cụ thể thế nào thì bọn họ vẫn chưa được tiếp xúc qua.
Thầy giáo Trịnh mang theo các học sinh đi tới một khu vực rộng lớn trên sân huấn luyện.
Ông ấy e hèm một cái rồi nói:
"Những kiến thức căn bản về Võ Hồn thì thầy cũng lười càm ràm. Nếu em nào còn không hiểu thì hãy trở về nhà lật xem lại tài liệu giảng dạy nhé."
"Đầu tiên, các em cần hiểu rõ một chút, việc thức tỉnh Võ Hồn đều là thức tỉnh tự phát. Chỉ có những ai tư chất quá kém thì mới cần dựa vào ngoại lực để thức tỉnh Võ Hồn. Tuy nhiên, nếu tư chất thuộc dạng kém nhất thì có dùng ngoại lực cũng không thể thức tỉnh được Võ Hồn, nên sẽ được đề nghị không thức tỉnh Võ Hồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận