Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 150: Đã Có Ý Tưởng

Lý Ngạn Minh cũng biết thế nào gọi là thiên tài.
Dạng người này, ở bên trong lịch sử của bảy đại chiến khu tại Liên Bang Võ Hồn, thì không phải là không có.
Ông ấy vuốt vuốt huyệt thái dương, rồi chỉ vào Vương Triệt nói: "Chuyện này cậu đừng nên nói ra ngoài. Đúng rồi, lúc ấy còn có người nào ở đó không? Hẳn là còn có một tên Quỷ Hồn Sư mới đúng?"
Vương Triệt nói: "Hắn ta cực kỳ cơ linh, chạy được rất nhanh! Sau khi tôi xem thấu hắn ta, nhưng hắn ta cũng không có động thủ. Và rất nhanh sau đó hắn ta liền chạy trốn."
Lý Ngạn Minh lại vuốt vuốt huyệt thái dương nói: "Tên đó cũng là một nhân tài a."
Vương Triệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, anh mơ hồ cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, nói: "Đúng rồi, Lý trưởng quan, ông còn chưa nói cho tôi biết vể con Hồn thú kia?"
Lý Ngạn Minh nói: "Đó là bí mật! Tạm thời cậu không thể biết! Nhưng điều mà cậu suy đoán căn bản là đúng! Mưu đồ của những tên Quỷ Hồn Sư này, chính là muốn thức tỉnh con Hồn thú cường đại kia, để cho nó gây nên náo động."
Thấy Lý Ngạn Minh không nói, Vương Triệt đoán là do có quy định đặc thù nào đó.
Cho nên Vương Triệt cũng không hỏi nhiều về chuyện này nữa.
Sau đó, Vương Triệt trầm ngâm nói: "Náo động à? Xem ra, đó là một con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở lên. Tại rừng Phù Không này, Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở lên mang ý nghĩa nó đã chờ đợi ở đây rất lâu, khẳng định lúc này nó đã mất đi lý trí."
"Rừng Phù Không từng là chiến trường thời cổ đại, mà Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở lên cường đại như vậy, khẳng định nó không được sinh ra tại rừng Phù Không này. Thời gian mà nó ngủ say tại rừng Phù Không dài đến như vậy, nên đã nói rõ có nguyên nhân trong đó."
Vương Triệt nhìn xem chung quanh và nói tiếp: "Căn cứ lời giới thiệu của Lý phó quan về rừng Phù Không lúc trước, khu vực có thể trở thành chiến trường nhất định sẽ là một chỗ yếu địa quân sự! Chiến tranh quá nhiều sẽ dẫn đến không gian trong rừng Phù Không bị vỡ vụn, mà bây giờ mặc dù không gian vẫn còn chấn động, nhưng trên cơ bản đều khá ổn định."
"Nhưng muốn ổn định lại không gian, vậy nhất định phải chữa trị cho không gian. Nếu như không gian không được chữa trị, thế thì rừng Phù Không này đã sớm không còn tồn tại."
"Điều này đã nói rõ, sau khi chiến tranh kết thúc, không gian của rừng Phù Không đã được chữa trị một cách nhanh chóng."
"Cho nên, lúc trước con Hồn thú cường đại này đã đến đây để chữa trị cho không gian của rừng Phù Không này!"
"Mà loại Hồn thú có thể chữa trị không gian, chỉ sợ nó sẽ là một con Hồn thú hệ Không Gian có thực lực cực mạnh."
"Vừa rồi tôi đã mơ hồ nghe được một tiếng long ngâm, có lẽ đây còn là một loại Hồn thú hệ Long."
Vương Triệt dựa vào kinh nghiệm và khả năng phán đoán của mình để chậm rãi suy luận.
Lý Ngạn Minh nghe thấy mà tê cả da đầu, nếu như Vương Triệt lại nói nữa thì ông ấy thật sự cảm thấy rất mất mặt, nên đành phải la lên: "Ngừng ngừng ngừng!"
Lý Ngạn Minh thầm than trong lòng:
Cậu dứt khoát nói ra tên Không Thần Long luôn đi!
Vãi thật! Anh chàng này chỉ nghe được một tiếng long ngâm trầm thấp, vậy mà lại có thể suy luận ra nhiều thứ như vậy.
Thôi đủ rồi! ! !
Vương Triệt bỗng nhiên hỏi: "Con Hồn thú kia đã tỉnh lại chưa?"
Anh đã biết đại khái nơi đây đang xảy ra chuyện gì.
Lý Ngạn Minh nhỏ giọng nói,: "Nó còn chưa có tỉnh. Nhưng khả năng là nó sắp tỉnh lại rồi. Mặc dù bốn cây cột sáng năng lượng kia không có bạo nổ, và đã bị hấp thu bởi cái Đạo Hồn Khí mà cậu nói tới, tuy nhiên nó cũng đã đưa tới sự chấn động không gian."
"Chỉ là ảnh hưởng tạo thành đã bị hạ thấp xuống, nhưng sự chấn động không gian vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với con Hồn thú kia."
"Tiếng long ngâm vừa rồi chỉ là một tiếng ngáy của nó mà thôi... Trước mắt nó vẫn chưa thức tỉnh, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn."
"Tuy vậy, trong vòng nửa năm nữa hẳn là không có vấn đề gì."
Đơn giản mà nói, con Hồn thú kia từ một quả bom cố định, nay đã biến thành một quả bom hẹn giờ.
Lúc nào nó sẽ tỉnh thì chỉ cần nhìn theo thời gian là được.
Vương Triệt thuận miệng hỏi: "Nếu nó thật sự thức tỉnh, vậy các ông sẽ làm thế nào?"
Vấn đề này có chút đánh thẳng vào linh hồn của Lý Ngạn Minh.
Ông ấy suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Vạn bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ có thể..."
Vương Triệt trầm ngâm mấy giây và nhìn lên phía trên một chút, trong mắt anh hơi lấp lóe ánh sáng.
Lý Ngạn Minh thấy vạy liền hỏi: "Này, trong mắt anh vừa lộ ra tinh quang, chẳng lẽ cậu đang có ý nghĩ kia? Thu hồi ý nghĩ của cậu đi! Tôi biết cậu là một thiên tài, nhưng loại Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực như này, không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu. Vì cậu bây giờ vẫn chỉ là một vị học sinh lớp mười hai, ngay cả Võ Hồn cũng còn chưa thức tỉnh."
Vương Triệt gật đầu.
Xác thực anh đã có ý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận