Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 970: Có Qua Có Lại

Thần Dụ Thiên Vương nghe vậy thì không khỏi nhìn Vương Triệt nhiều thêm một chút, sau đó cô ấy gật đầu nói:
“Nơi đây có chút nguy hiểm, có điều nếu lấy thực lực bây giờ của cậu thì Hồn thú hoang dã vạn năm cũng không phải là đối thủ của cậu.”
“Hơn nữa, do con Mộng Dụ Huyễn Linh kia cực kỳ phiền phức, nó dường như sẽ không muốn nhìn thấy nhân loại khác. Cho nên bên cạnh cậu không thể tồn tại một ai cả. Do vậy chúng tôi không thể phái người đi theo bảo vệ cậu. Nhưng nếu nó chỉ cảm giác được một mình cậu thì không có vấn đề gì. Nói
không chừng nó còn có thể chủ động chạy đến gặp cậu đấy. Cái này cần phải dựa vào chính cậu thôi.”
Vương Triệt liền gật đầu.
Thần Dụ Thiên Vương đến nơi đây có lẽ là phần lớn cũng vì nguyên nhân này.
Nhưng có điều, bây giờ Hùng Bảo đã thức tỉnh huyết mạch và cũng đã tiến hóa thành chủng tộc mới, thực lực của nó đã tăng lên rất nhiều.
Trên cánh tay nó còn có một khối Hồn Cốt đến từ thời đại viễn cổ. Tuy rằng nó còn chưa thể sử dụng được, nhưng Vương Triệt cảm giác thực lực của Hùng Bảo hôm nay mà nếu đi gặp Ma Cổ Mông, vậy anh vẫn có thể lấy ra vảy rồng trước khi hắn ta xuất thủ.
Đối với chiêu Thiên Hành Trật Tự kia của Mộng Dụ Huyễn Linh thì Vương Triệt cũng không quá ỷ lại.
Nhưng hôm nay đã biết được chuyện này mà nếu như anh có thể tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh, vậy anh vẫn nên quan sát nó một chút thì tốt hơn.
Tuy Vương Triệt cho rằng mệnh của mình rất cứng rắn, nhưng nếu như ảnh hưởng đến cơ duyên sau này của anh thì như vậy sẽ tương đối phiền toái.
Bất kể là tu luyện gì đi nữa, nếu không có cơ duyên trong thời gian ngắn thì sẽ không ảnh hưởng lớn gì, nhưng cảnh giới tu luyện càng cao thì sẽ ảnh hưởng càng lớn.
Sau khi thương lượng kế hoạch xong xuôi, Vương Triệt lập tức xin nghỉ học mấy ngày với học viện Lâm Hải bên kia.
Hà Huyên nhíu mày hỏi: “Cậu muốn xuất phát ngay bây giờ luôn sao? Hình như hơi nhanh quá rồi có phải không? Hùng Bảo chỉ vừa mới hoàn thành tiến hóa, mặc dù sức chiến đấu bây giờ của nó rất mạnh, nhưng chưa chắc là nó có thể thích ứng được sức mạnh cường đại như thế, hơn nữa nó còn chưa dung được Hồn Cốt...”
Vương Triệt cười nói: “Tôi còn có hai con hồn sủng khác mà. Bây giờ tôi không có vận rủi quấn thân nhưng chưa chắc sau này sẽ không có. Nếu có thể tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh thì tốt hơn.”
Hà Huyên nhìn Thần Dụ Thiên Vương nói: “Được rồi! Cậu nhóc này chính là bảo bối của Châu Tây Nhạc chúng ta đấy! Cô kiềm chế một chút giùm tôi nhé.”
Thần Dụ Thiên Vương bật cười nói: “Cô nói gì vậy hả? Cậu ta chính là Vương Thiên Bá nên không chỉ là bảo bối của Châu Tây Nhạc, mà còn là bảo vật của cả chiến khu Đông Hoa chúng ta đó! Yên tâm đi, coi như không tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh đi nữa thì tôi cũng sẽ không dễ dàng để cậu ta xảy ra chuyện đâu.”
Vương Triệt cười nói: “Các vị nói như vậy làm tôi cảm thấy áp lực lớn quá rồi.”
Thần Dụ Thiên Vương cũng cười nói: “Cô nhìn đi, với cái tâm tính này thì tôi không tin cậu ta sẽ xảy ra chuyện gì! Thiên Nhạc Sơn bên kia có thể nguy hiểm hơn hồn thổ sao? Chỉ là địa thế của nó vô cùng rắc rối thôi.”
Thần Dụ Thiên Vương lại hỏi: “Cậu còn có chuyện gì muốn hỏi không?”
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi nhìn Hà Huyên, nói: “Hồn Cốt trên người Hùng Bảo cũng không thể không lấy ra được, dù sao đây cũng là bảo vật mà căn cứ các vị thu được. Tôi cũng biết giá trị to lớn của một khối Hồn Cốt từ Hồn thú mười vạn năm trong thời đại viễn cổ.”
Hà Huyên cười nói: “Làm sao thế? Cậu cũng muốn lấy ra thứ gì đó để trao đổi với chúng tôi sao? Cũng được thôi, cậu ở Học viện Lâm Hải đã trồng ra không ít đồ tốt đúng không? Vậy cậu hãy cho tôi vài loại hồn thực mà bình thường chúng nó hay ăn để tôi nghiên cứu một chút là được rồi.”
Hà Huyên nói đến thản nhiên vì cô ấy cũng không quá quan tâm Vương Triệt có thể đưa ra được món đồ gì tốt.
Vương Triệt lắc đầu nói: “Như vậy thì giá trị cũng quá chênh lệch rồi.”
Linh điền bồi dưỡng ra hồn thực mặc dù là đồ tốt, nhưng so với loại Hồn Cốt này thì còn kém xa vạn dặm.
Cho dù anh có bồi dưỡng ra một gốc Thanh Diễm Địa Tâm Hà lần nữa thì cũng không đủ để có thể so sánh với loại Hồn cốt này.
Thần Dụ Thiên Vương ở một bên hứng thú nhìn xem.
Trên người Vương Triệt có bí mật thì chuyện này rất bình thường.
Vì ai mà không có bí mật đâu chứ?
Chỉ là cô có hơi tò mò không biết Vương Triệt có thể lấy ra được thứ gì?
Vương Triệt móc ra một chồng giấy trắng từ bên trong huy chương của Tiểu Mao Trùng và đưa cho Hà Huyên rồi nói: “Đây là một bộ... Đạo Hồn Thuật. Đương nhiên nó không phải do tôi sáng tạo, mà là trùng hợp có được. Bản thân nó chắc là
thuộc về kết tinh trí tuệ của các Hồn thú thời viễn cổ. Tôi đã thống nhất lại ngôn từ dịch thuật cho nó nên rất thích hợp cho phần lớn hồn sủng dưới ngàn năm ti vi hồn lực tu luyện. Hiệu quả như thế nào thì phía trên đã có ghi. Tôi cảm thấy giá trị của nó có thể tương đương được với loại Hồn Cốt này.”
Một chồng giấy trắng kia cũng không tính là dày.
Hà Huyên nhận lấy chồng giấy trắng và cũng không nhìn kỹ gì mà chỉ dặn dò: “Cậu có thể tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh thì rất tốt, nhưng nếu không tìm được thì cũng đừng cưỡng cầu. Tuy nhiên về vị Ma Cổ Mông kia thì cậu nhất định không nên tùy ý đi gặp, vì loại Hồn thú cấp bậc này quá mức đáng sợ. Một khi cậu tiến vào lãnh địa của hắn thì… Dù sao cậu cũng phải nắm chắc mới nên vào. Một đường cẩn trọng đấy!”
Vương Triệt gật đầu cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận